Cướp.


Người đăng: Hungphat1999

Quang Diệu không phải lần nào cũng lên Cương Mộc Phong để đốn củi, như ngày
hôm nay chả hạn để tránh bị hao tổn sức lức cho phi vụ chặn cướp tối nay hắn
ta nhận nhiệm vụ đỡ tốn sức lực hơn, sau khi ăn sáng xong Quang Diệu đứng
trước bảng nhiệm vụ trầm ngâm một chút rồi chọn nhiệm vụ câu Ngân Diệp Ngư,
một loại cá mà Hắc Ưng Điểu rất thích ăn, còn câu về để làm gì thì mọi người
biết rồi đấy, ngoài dùng để nuôi phi cầm ra còn làm được gì nữa? Mà nhiệm vụ
này có một cái hay ở chỗ câu được bao nhiêu cá thì được bấy nhiêu điểm cống
hiến, cứ một con một điểm mà tính, dĩ nhiên là nó chẳng dễ rằng đến thế nếu
không đã có một đống người đi làm.

Nơi câu được Ngân Diệu Ngư thì nhiều lắm, lác đác ở mấy ngọn núi có suối chảy
qua hay cái hồ lớn, mặt sau của Cương Mộc Phong cũng như vậy, có cái hồ khá là
to do mấy đầu suối tụ vào mà thành chỗ này cũng rất vắng người quá thích hợp
để đi câu cá.

Quang Diệu kiếm lấy một cái cành cây chắc chắn, bền dẻo dùng dây cược và móc
câu xin được ở chỗ tạp dịch phòng mắc vào rồi dùng một cành cỏ nổi đươc trên
nước làm phao thế là thành một chiếc cành câu hoàn chình " À quên còn chưa có
mồi." Quang Diệu chợt nhớ ra lúc nãy quên mất không hỏi vị sư huynh kia câu
Ngân Diệp Ngư bằng mồi gì... suy nghĩ một chút Quang Diệu đi ra chỗ gốc đào
đào lên mấy con giun to tướng ít cũng phải to bằng ngón cái, đất ở đây tốt,
nhiều dưỡng chất thành ra đám giun này cũng béo tốt.

Cảm thấy vừa lòng với con mồi này Quang Diệu liền mắc vào lưỡi thả câu xuống
hồ, hắn cắm cành câu vào trong đất dùng đã giữ cho chắc lại, còn mình thì ngồi
ngay cạnh tu hành, những tiếng hít thở quy luật vang lên, thời gian dần dần đi
qua, phải một lúc lâu sau thì cần câu mới có động, Quang Diệu mở mắt ra, nhẹ
nhàng cầm lấy cành câu chỉ chòe cho cái phao vừa mất hút khỏi tầm mắt thì ngay
lập tức lôi lên.

"Phốc" một tiếng, Quang Diệu lôi được một con cá có vảy màu bạc lên bờ, hắn gỡ
móc câu ra ném con cá sang một bên dùng con mồi khác móc vào lưỡi tiếp tục thả
câu.

Còn con cá vảy bạc kia thì đang dãy dụa trên mặt đất nhưng chỉ một lúc sau đã
mệt mỏi lằm phờ phạc trên đất hấp hối từng hơi thở, mặt trời dần lên đến đỉnh
đầu Quang Diệu cũng không tiếp tục ở đây nữa mà mang theo bốn con cá câu được
lúc sáng về trả cho Tạp Dịch Phòng lấy điểm cống khiến.

-----

Đêm nay lại tiếp tục là một đêm không trăng, Quang Diệu vác thanh đao bên
người chạy sang rìa ngoài Linh Thảo Phong hội hợp với Lý Hồng Hoa nhưng mà...

- Tiêu thư đang mặc cái gì trên người thế kia?

Quang Diệu nhìn chằm chằm vào cô tiểu thư nhỏ của mình, mặc toàn thân một bộ
đồ đen bó sát người, dùng một tấm khăn đen che mặt, nếu không phải vừa nãy cô
bé gia hiệu thì chắc hắn cũng chẳng nhận ra, nhưng mặc bộ này ngực cô bé to
hơn trước thật, cả cái mông to mộng kia nữa.

- Thế chúng ta không phải đang đi ăn cướp à? Phải ăn mặc phù hợp với phong
cảnh chứ, ta có chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi đây.

Quang Diệu nhận lấy tấm khăn đen trên tay chẳng biết nói gì cứ thế mà đeo lên
mặt, nhìn hoàn cảnh xung quanh, do Linh Thảo Phong được đặt ngay trên một ngọn
búi riêng biệt ít người qua lại lên khung cảnh khá là khoang sơ ngoài mấy con
đường mòn ra thì xung quanh toàn là hoa cỏ cây lá, thật sự là quá phù hợp cho
bọn Quang Diệu đánh cướp.

Cả hai nhanh chóng tìm chỗ nấp ngồi đợi nhưng mới ngồi được một tý mà cô bé đã
than chán.

- Quang Diệu nói chuyện chút đi.

Lý Hồng Hoa mệt mỏi dựa vào người Quang Diệu, đến chiệc khăn đen trên mặt mà
cô bé bảo đeo cho hợp hoàn cảnh cũng đã được bỏ ra.

- Suyt, có tiếng bước chân rồi kia.

Lý Hồng Hoa nhanh chóng đeo lại chiếc khăn trên mặt, tiếng bước chân bỗng vang
lên trên con đường mòn cách đó không xa, ba gã nam đệ tử mặc quần áo tạp dịch
của Huyền Minh Tông đang tiến lại gần, do trời tối quá lên Quang Diệu cũng
không quan sát được nhiều nhưng trong đám này có một thằng béo rất nổi bật.

Quang Diệu thấy vậy khẽ chau mày, quan sát, ba tên này có vẻ như đều là Ngưng
Khí Tầng Hai, vậy thì không đáng lo, hắn gật đầu ra hiệu cho Hồng Hoa chuẩn
bị, cô bé hiểu ý ngay lập tức kết ấn bắn ra một viên hạt giống màu xanh trên
đường đi của chúng, ba người vừa bước đến thì

"Phốc" một tiếng, một sợi dây leo màu xanh lục quân lấy thân của một người
nhưng không phải là thằng béo, cả ba tên kia đều ngơ ngắc chưa hiểu chuyện gì
xảy ra thì Quang Diệu đã động hắn phi ra khỏi bụi cây tung một chưởng màu vàng
vào giữa lồng ngực của tên đang bị trói, một đòn rất mạnh ngay lập tức khiến
cho tên kia mất đi ý thức.

Hai tên còn lại thì cá kinh hai chân theo phản xạ tự nhiên mà chuyển động,
nhảy về phía sau, lúc này thanh đằng thuật của Hồng Hoa cũng hết tác dụng thả
tên bị đánh ngất xuống đất tiện chân hăn liền đá cái xác sang một bên cho đỡ
vướng víu.

- Không biệt vị huynh đệ đây có ý gì?

Tên béo mập lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Quang Diệu, hỏi bằng chất giọng giận
dữ.

-Ha ha, vị sư huynh đây không cần phải tức giận, ta chỉ muốn hỏi một chút sư huynh có phải là Lâm Thiết Ba hay không?

Quang Diệu nghe vậy, đằng sau tấm khăn đen liền cười lên mấy tiếng nói lên
những câu như kiểu đùa giỡn, cũng lúc dùng ánh mắt tham lam nhìn về phía tên
beo.

- Đúng thì sao, không đúng thì sao!?

Tên béo Thiêt Ba đang đánh giá Quang Diệu một lúc thì thiển niên nói, hắn đã
phát hiện ra Quang Diệu chỉ có Ngưng Khí Tầng Một không đáng lo ngại, hai
người Ngưng Khí Tầng Hai bọn hắn đều không nhất thiết phải e sợ, tên vữa bị
đánh ngất chỉ là do đánh nén mà thôi.

- Đúng thì tốt rồi, cũng không nhất thiết phải che dấu sư huynh, chẳng là dạo
gần đây đệ đột nhiên thiếu chút tiền mà lại nghe thiên hạ đồn rằng sư huynh
vét được rất nhiều tiền bạc từ đám đệ tử Linh Thảo Phong lên hôm nay lên đây
hỏi thăm sư huynh xem có thể cho đệ vay chút tiền hay không? Có được đồng nào
hay đồng đấy, mà trời cũng sắp sáng đến nơi rồi, trong người đệ có chút mệt
mỏi lên mong sư huynh đừng để đệ đến đây không công một chuyến.

Quang Diệu nửa thật nửa đùa ngáp một cái rồi nói.

- Nhóc con khinh người quá đáng, muốn cươp của ta nằm mơ.

Tên béo Thiết Ba giận dữ thét lên, cái tên đằng sau từ đâu đến cuối không nói
một lời nhưng nhìn mặt đỏ tía tai thế kia chắc cũng giận chả kém nơi nào, còn
Quang Diệu vẫn cứ cười hì hì.

Thấy vậy tên đằng sau máu nóng dồn lên não tính xông lên thì bị tên béo Thiết
Ba cản lại nói, hắn ta là một người cẩn thận tự thấy Quang Diệu dám một mình
chặn cướp ba người họ thì hẳn phải có ám chiêu trong lòng lên có hơi e ngại
chưa muốn động chạm vội khi chưa hiểu dõ mọi chuyện, chắc cũng là do cái tính
cẩn thận này mà Lâm Thiêt Ba mới tồn tại ở tạp dịch mấy năm không ngã với cái
danh ' Thằng Béo Tham Lam.'

- Vị sư đệ đây thật sự muốn mạnh mẽ chiếm đoạt tài sản của bọn ta sao? Chẳng
lẽ sư đệ không sợ phạm vào môn quy?

- Ta chỉ muốn hỏi xin sư huynh ít tiền thôi mà lúc nào thành mạnh mẽ cướp
đoạt vậy? Nhưng không sao nu sư huynh cảm thấy ta đang mạnh mẽ cướp đoạt thì
cứ như vậy, sư đệ đây sẽ mạnh mẽ cướp đoạt tài sản của sư huynh Lâm Thiết Ba
đây. Còn về phần môn quy, ha ha, sư huynh không cần phải lo lắng. Bổn môn có
quy định cấm đệ tử tranh đấu nhưng chỉ cần không trực tiếp động thủ trước mặt
các vị sư thúc sư bá hay là đệ tử chấp pháp thì cũng chả ai quan tâm tới
chuyện này, du sao thì Huyền Minh Tông vốn dĩ là ma tông ủng hộ ngầm các đệ tử
cạnh tranh với nhau là bình thường. Ha ha ha ta cứ tưởng Lâm Thiêt Ba chuyên
đi cướp đoạt của kẻ khác thì phải biết truyện này chứ nhỉ?

Quang Diệu lúc này cười ha hả dùng giọng điệu trào phúng nói với hai tên trước
mặt, bọn chúng cướp còn nhiều hơn hắn gấp mấy chục lầm lại còn giở dọng lên
mặt nói môn quy với hắn.

-Được rồi không nói nhảm nữa, nếu vị sư đệ đây vẫn muốn cướp đoạt của ta chẳng lẽ lại không sợ sư huynh ngoại môn chống lưng cho ta.

Tên béo lâm thiết ba hừ lạnh một tiếng nói.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #22