Tầng Một.


Người đăng: Hungphat1999

Hơn một tháng nay ngày nào Quang Diệu cũng chăm chỉ tu luyện Tụ Linh Nhất Khí
Quyết, nhưng có vẻ như hắn đã quá tự cao khi cho rằng mình có thể trong vòng
một tháng tu lên ngưng khí tầng một, nếu như hắn đổi công pháp cơ sở khác thì
may ra có thể.

Có thể nói trong tất cả những pháp môn tu hành thì Tụ Linh Nhất Khí hoàn toàn
có thể xếp vào loại phức tạp và chậm chạp nhất nhưng cũng là công pháp cũng có
căn cơ tốt nhất, có lẽ cũng chính vì lý do này mà Huyền Minh Tông mới chọn nó
làm công pháp cơ sở cho đệ tử, nếu không phải mấy ngày nay hắn chịu khó chạy
lên Vấn Học Đường thì cũng không ngộ ra được những điều dưới đây.

Đặc điểm lớn nhất của tâm pháp này chính là ngưng khí thành tơ, nó cách khác
công pháp này chú trọng vào ngưng tụ một lượng linh khí nhất định không có
giới hạn thành một sợ tơ nhỏ rồi mới đưa vào trong kinh mạch để tu luyện, để
có thể đạt vận tốc tối đa trong khi vận chuyển linh khí và giảm bớp số lượng
linh khí tiêu thoát trong quá chình chuyển hóa linh lực nhằm tạo lên một tốc
độ tụ luyện nhanh nhất, độ đậm đặc của linh lực ở mức cao nhất mà vẫn giữ được
cái căn cơ vững chắc cho tu sĩ.

Tụ Linh Nhất Khí Quyết cũng nối tiếng về điều dưỡng kinh mạch rất tốt, về sau
muốn tu cái gì cũng có thể được, trên cơ bản là sẽ không có bất cứ vấn đề gì,
đó còn chưa kể đến độ đậm đặc và khả năng để khiển linh lực viễn siêu so với
công pháp khác, ủng hộ cho tu sĩ thời gian chiến đấu lâu dài và điều khiển
pháp thuật một cách dễ dàng hơn.

Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà tốc độ tu luyện mới chậm, có ba lý do
để làm cho công pháp này quá khó để tu luyện, thứ nhất pháp quyết ngưng súc
linh khí và pháp quyết tu luyện rất phức tạp, nhớ đã là một chuyện, mà luyện
cũng là một chuyện, không phải ai cũng đủ kiên trì để làm đi làm lại sau hàng
trăm lần thất bại.

Nhược điểm thứ hai chính là tốc độ tu luyện, mặc dù nói công pháp này tụ luyện
tốc độ cực nhanh, nhưng chỉ nhanh với những kẻ đã tìm hiểu công pháp này đến
tận gốc rễ, cái điều mà không phải ai cũng làm được, có làm được cũng không
mấy ai rảnh bỏ quá nhiều thời gian vào tìm hiểu công pháp cơ sở thế là phí
thời gian.

Tụ Linh Nhất Khí Quyết quyết định tốc độ tu luyển bởi số lượng linh khí trong
một đại chu thiên tuần hoàn, áp súc càng nhiều linh khí trong một lần thì tốc
độ tu luyện cành nhanh, ngược áp súc càng ít linh khí thì tốc độ tu luyện càng
chậm, vì đặc điểm của công pháp này chỉ cho điều khiển một sợi linh khí tu
luyện, với tốc độ vận chuyển không đổi bất kể sợi linh khí đó có được tạo
thành từ bao nhiêu linh khi đi chăng nữa.

Và nhược điểm cuối cùng chính là mức độ thiêu đốt tinh thần lực, tu luyện đã
tốn một lượng tinh thần lực không hề nhỏ vậy mà áp súc linh khí thành tơ càng
tốn nhiều tinh thần lực hơn, áp súc càng nhiều thì càng tốn tinh thần, áp súc
ít thì tu luyện chậm cuối cùng cũng chẳng ra cái gì nếu như không có lượng
tinh thần đủ nhiều.

Cuối cùng rất nhiều người đã phải bỏ Tụ Linh Nhất Khí Quyết để chọn công pháp
khác, dù sao công pháp này cũng là một phép thử cho đệ tử mới nhập môn để biết
được đâu là ưu điểm của mình trong tu luyện để lần sau chọn công pháp phù hợp
với cơ thể của mình hơn, nhưng Quang Diệu vẫn chọn Tụ Linh Nhất Khí Quyết vì
hắn có Luyện Khí Quan Tưởng bằng chính bản ngã của mình nên không sợ sự phức
tạp của pháp quyết, càng không sợ vấn đề áp súc linh khí vì lượng tinh thần
của hắn rất mạnh, linh hồn hai đơi cơ mà, lại có quan tưởng luyện hồn nữa chứ
sợ gì thiếu tinh thần, nên đã có công pháp tốt thế này rồi thì Quang Diệu cũng
chả có tâm đi đổi làm gì cho mệt, dũ sao trên đời mấy bộ công pháp cơ sở đánh
chắc căn cơ bằng Tụ Linh Nhất Khí Quyết.

Vừa đi làm nhiệm vụ Phế Đan Phòng về xong Quang Diệu đã nhập định quan tưởng
Nhân Tâm La Hán bắt đầu thổ nạp linh khí, bên trong La Hán hiện rõ ràng những
đường kinh mạch của cơ thể Quang Diệu mặc dù không phải hoàn chỉnh nhưng cũng
gọi là đầy đủ sáu bảy phần tầm đó, có một điều thú vị ở đây chính là tất cả
kinh mạch đều đen tối chỉ có một vài đường sáng lên, đó chính là những con
đường dùng để tu luyện.

Linh khí trong phổi được áp súc một lượng vừa đủ rồi tiến vào địa mạch, linh
khí nhỏ như sợi tơ bắt đâu di chuyển tới mỗi một vị trí trong kinh mạch rồi
chiếu theo tâm pháp mà biến hóa, sau khi đã chạy hết một vòng chu thiên nhưng
Quang Diệu không dẫn linh khí vào đan điền mà dẫn sang một đường kinh mạch
khác tiếp tục di động.

Sau khi tìm hiểu Quang Diệu mới phát hiện ra trước kia mình tu luyện chỉ là
một tiểu chu thiên, nếu chỉ dùng những sợi linh khí nhỏ thì còn được nhưng đã
dùng pháp quyết ngưng súc linh khí lại thì phải trải qua mười hai đường kinh
mạch, qua mười hai khiếu khuyệt cũng là mười hai vòng chu thiên tuần hoàn thì
mới gọi là một đại chu thiên, sợi tơ linh khí lúc này mới trở thành một sợi
linh lực màu lam tuyệt đẹp việc còn lại chỉ việc đưa vào trong đan điền, trong
người hình thành một mảnh linh không, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi
linh không dần dần hình thành, bên trong đan điển mở ra tử phủ lúc đó mới coi
là ngưng khí tầng một.

Nói thì đơn giản nhưng đến khi tu luyện mới biết là nó khó như thế nào, trước
kia mất bao nhiêu công sức Qang Diệu mới có thể hoàn thành một vòng đại chu
thiên, hắn phải làm đi làm lại thất bại hàng trăm lần mới có thể khắc họa được
vào Bản ngã, lúc đầu hắn chỉ luyện theo một vòng tiểu chu thiên, nó gần như
chỉ là một đường thẳng lên việc tu luyện cực kì dễ dàng họa vào bản ngã cũng
vậy, khống giống như hiện tại mỗi đường kinh mạch đều xuất hiển đủ loại biến
hóa linh khí, mỗi loại đều cần phải học cách khống nếu không đừng hòng tu
luyện, Quang Diệu phải nhớ hết tất cả biến hóa, từng chi tiết nhỏ để còn khắc
họa vào bản ngã quan tưởng, lúc đó mệt không tả được, ngày nào Quang Diệu cũng
mệt y như chó nhà có tang.

Nếu như đệ tử khác tu luyện Tụ Linh Nhất Khí Quyết thì không khác nào vận động
viên leo núi luôn luôn căng thẳng không thể phạm sai lầm, chỉ có thể đi từng
bước, lần lượt cố gắng đi qua từng kinh mạch vượt qua khiếu huyệt một cách
chậm dãi nếu không chẳng may vấp phải sai lầm tự gây hại cho bản thân thì khổ.

Nhưng Quang Diệu thì khác, hắn có quan tương pháp môn điều khiển hộ lên không
khác nào đang đi trên một đường thẳng bởi một chiếc xe đạp, mặc dù công đoạn
chế tạo xe đạp lúc đầu có hơi vất vả, khổ sở một chút, nhưng không sao, mệt
mỏi hôm nay vinh quang mai sau.

Dĩ nhiên việc vận chuyển chu thiên cũng giống như việc tập nói, mới đâu thì
lững chưng, nói không dõ câu dõ chữ, nhưng để một thời gian luyện tập cho quen
thì ai cũng có thể nói như máy, ở đây cũng vậy cái cần là độ thuần thục, sớm
hay muộn những người khác cũng có thể đi trên con đường bằng giống Quang Diệu.

----

Quang Diệu đã nhập môn được hơn hai tháng, mấy hôm nay hắn nghe được không ít
người đã tấn cấp lên Ngưng Khí Tầng Một, thậm chí có những kẻ đổi công pháp đã
tấn cấp từ tháng đầu tiên, nhưng Quang Diệu vẫn không vội vã, dù sao tu tiên
cũng là công việc dài dài, chỉ cần tích súc đủ thì sẽ tấn cấp thôi không có gì
phải vội vã, càng vội càng dễ loạn, mà tu tiên thằng ở cái căn cơ, căn cơ
không tốt thì có tu luyện nhanh cũng không thể làm gì được.

Tầm giờ này Quang Diệu dĩ nhiên phải dừng rồi mới phải, tinh thần lực cũng sắp
cạn đến ngưỡng nguy hiểm, kinh mạch thì đau nhức vì vận chuyển linh khí quá
nhiều nhưng không hiểu sao hắn vẫn muốn tiếp tục, có một linh cảm mách bảo hắn
rằng hãy tiếp tục tu luyện, cảm ngộ được những ngăn cản bên trong cơ thể,
Quang Diệu biết đã đến lúc để đột phá lên Ngưng Khí Tầng Một.

Tu chân cảnh giới mỗi một lần thăng cảnh tu sĩ đều sẽ có một cái bình cảnh,
còn tùy theo mỗi người, mỗi cảnh giới mà bình cảnh có thể cứng hay mền, có
người thì bình cảnh cứng đến mức cả đời cũng chẳng phá được, có người bình
cảnh lại mền đến nỗi chạm nhẹ cái thì vỡ thậm chí là chưa chạm đã vỡ, bất quá
Quang Diệu cũng không biết bình cảnh đến tột cùng là cái dạng gì, dù sao đến
chấp sư cũng không biết, họ chỉ nói cho hắn biết bình cảnh chỉ có thể cảm ngộ
mà thấy, không thể truyền miệng chỉ có thể tự tậm cảm nhận.

Trong lòng suy nghĩ, Quang Diệu nhanh chóng thoát khỏi trạng thái quan tưởng,
lấy trong ngực ra một chiếc bình, mở ra bên trong có mười viên màu đen đan
dược tỏa ra mùi thơm nức mũi, đây chính là một bình mười viên tụ khí đan hạ
phẩm mà tháng trước Quang Diệu nhận được.

Tụ khí đan chỉ thích hợp cho ngưng khí cảnh tu tiên giả sử dụng phụ trợ tu
luyện, phẩm chất đan dược rất thấp thuộc về hàng cuối trong đan dược, nhưng
đối với đám để tự tạp dịch thì nó rất là quý hiếm, một trăm điểm cống hiến mới
được một bình đó, bằng hai tháng lương của Quang Diệu rồi còn gì, đây cũng là
lý do tại sao chức nghiệp ở phế đan phòng quý như vậy, không biết bao giờ thì
có thằng tìm đến gây sự, dĩ nhiên là Quang Diệu cũng chả quan tâm đến truyện
này cho lắm, nếu không có đệ tử ngoại môn tham gia vào thì Quang Diệu đủ tự
tin để nói rằng : " ở tạp dịch này hắn không ngán bố con thằng nào cả" thức
chất tu sĩ cấp thấp cũng không đáng sợ đến thế.

Quang Diệu đổ một viên đan ra nuốt vào trong cơ thể, chỉ thấy một dòng nước ấm
từ vổ họng chảy vào trong cơ thể của hắn, Quang Diệu nhanh chóng điều động cổ
dược lực chạy vào đường kinh mạch vận chuyển công pháp hoàn thành một đường
đại chu thiên, cảm giác dược lực dễ điều khiển hơn linh khí nhiều.

Quang Diệu tiếp tục luyện hóa hết sạch đônga dược lực, trải qua mấy đại chu
thiên toàn bộ dược lực đã trở thành những sơi linh lực du tẩu trong đan điền,
linh không đã sắp hình thành, các sợi linh khí chả mấy sẽ tụ hợp vào với nhau
tạo thành một đám mây linh lực lúc đó tử phủ sẽ được hình thành.

Quang Diệu thấy vậy, hắn cắn răng tiếp tục tu luyện mặc cho những cơn đau từ
kinh mạch truyền đến, đột nhiên lúc này trong cơ thể của hắn, từ đan điền nhả
ra một đám linh lực như một dòng nước nóng trong cơ thể của hắn rất nhanh

du tẩu đi gắp cơ thể.

Trong lúc Quang Diệu đang ngặc nhiên thì rất nhanh dòng nước ấm đã đi nguyên
vẹn một vòng cơ thể chảy về lại đan điền, Quang Diệu chấn động toàn thân,
trong cơ thể như đang đẩy ra cái gì đó, hắn nhanh chóng sử dụng nội thị thuật,
lúc này trong đan điền những sợi linh khí đã dung hợp vào làm một, trở thành
một đám mây linh lực bị giam cầm bởi một cái gì đó vô hình, đó chính là tử
phủ, đợi tu luyện lên cao thì tử phủ sẽ hóa thành linh hải.

Quang Diệu vui mừng thoát ra bên ngoài, trên người hắn xuất hiện nhất tầng dâu
nhớt đen thùi, ngấm ra cả ngoài áo tỏa lên cái mùi thật là khó chịu, hôi thối
đếm phát tởm, đây chính là tạp chất bẩn trong cơ thể, Quang Diệu ngửi trên
người mùi khó chịu hắn ta nhanh chóng chạy ra bên ngoài nhảy xuống ao mà tắm.

Ngưng khí tầng một, Quang Diệu đã thàng công đặt bước chân đầu tiên của mìnhl
trên con đường tu tiên đầy chông gai trắc trở.


Xuyên Không Thành Thần. - Chương #13