Xin Học Trường K.w.


Người đăng: nguyenkhoa

[Virgo]
Dragon nest world.
- Cạch cạch... chíu chíu, bùm bùm... knoch out... so you win.
“Ha ha con boss yếu vãi nồi”
- Thế mà mới đầu nest khoe khoang cho lắm zo, nào là “gờ ga gon” (biệt danh
nhóc lon ton) “đập chai”, khoai to, bla bla... một kích của anh đủ dứt điểm em
ồi. Còn trình đập chai hay đập ly gì cũng chưa đáng xách dép cho anh đâu -Tôi
hả hê chém gió (khi có bão) với mấy con boss trong trò Dragon nest world.
*Nest: giống như là phó bản trong gunny.
- Ơ mà con này ngộ. - Tôi nhìn vào điện thoại.- Mấy hum rồi nó không lên
mạng, có khi nào nó mê zai bỏ bạn rồi không.
(Ian: Ớ hớ, ngóng tôi đến thế cơ à!!^^)
Ngó cái điện thoại bên cạnh, rồi tôi lại ngó vào cái màn hình vi tính. Mấy rài
không thấy IB, cũng chả thấy cuộc gọi nào, con nhỏ này định chơi trò chiến
tranh lạnh với tôi đấy à.
*IB: inbox (chát trên face).
"Không lẽ giận tôi mấy cái chiện hum trước hả?"
Ò n Ó, nói có mấy câu (giỡn) mà cũng giận nữa hả trời, thì con nhỏ cũng có vừa
đâu, mà nó cũng nả lại tôi như súng liên thanh, có qua có lại chứ, có phải tôi
bắt nạt nó đâu mà giờ giở trò chiến tranh lạnh với tôi nữa chứ!
-Trời, cái con này đi đâu rồi hông biết...
Con nhỏ đó làm tôi điên tiết lên đến mức vò đầu, bức tóc, cắn mền (chăn), xé
chiếu rồi đây này (Cũng mai cái nệm Kim Đơn nó dầy quá gặm không được!!).
(Ian: Ái chà chà, nhớ tôi chắc dữ dội lắm, nhớ đến độ hoá dại luôn ùi kìa ka
ka ka)
Đành vậy, tôi đành phải chủ động gọi điện trước để xin lỗi nhỏ, chứ kẻo nhỏ
giận lẫy, bo xì rồi bỏ show truyện lại cho tôi là hơi mệt à nha.
"Bíp, bíp, bíp..." – Tôi đang rà rà số trong danh bạ.- Ian-chan, đây rồi!


  • Aaaa!!! – Tôi giật mình khi sau âm thanh “ring rinh rè rè” ấy là cái điện
    thoại nó run lên như điên. - Cái điện thoại hư cmnr hay sao mà run dữ dậy. Ai
    Phôn 6 Plus mà như shit, mới xách tay từ Trung Quốc zề mà hư cmnr...
    Bực mình, đã không gọi được mà điện thoại nó lại run như cầy sấy. Ném điện
    thoại đi chỗ khác, tôi tiếp tục công cuộc bán hành cho con gờ ga gon lon ton
    (G-Dragon lon ton)
    (Ian: Nani OAO, G-Drangon sao lại ở đây OAO~~~)

  • G-Dragon: Thành viên của nhóm Bigbang (một nhóm nhạc K-pop rất nổi tiếng)

(píp píp, cổng không gian... kết nối... )

[Ian]
- Ý em nói là sao?! Không phải học sinh trường này, từ nơi khác đến???
Ông sensei ngơ ngác như con cá thác lác sau khi nghe Trần Thanh kể chuyện, nói
đúng ra thì nó chỉ phán có một câu:
"Em chả phải học sinh trường này, chỉ đi nhầm vào đây và không biết tại sao
ngủ luôn trong nhà kho".
Sau một hồi trấn tỉnh lại, ông sensei giám thị mới lấy lại tinh thần hỏi ngược
lại. Chắc là đang kiềm chế dữ lắm, ổng sợ mất hình tượng giáo viên gương mẫu
với "người ngoài", chứ nếu không thì tụi tôi đã bị mắng té tát rồi.
- A noa... thật ra... chúng em muốn đăng kí vào trường ……..mong sensei chấp
nhận. – Trần Thanh ấp úng nói.
(Virgo: bên đây là Nhật Bản thật, chỉ điều tại thằng tác giả truyện Siêu quậy
trường KW nó viết tiếng Việt thôi, nên mình sẽ sử dụng văn phong Nhật Bản cho
đúng cốt truyện.)
- Muốn gia nhập học...?? – Sensei lại được thêm một tràng ngơ ngác, cứ ngơ
ngác thế này chắc hồi ổng phải đi "dán mác" thần kinh quá.
Tui giật mình khi nghe con Trần Thanh nó nói rồi lay lay nó hỏi nhỏ:
- Này, mày tính dzô học trong này thiệt hả?
- Ừ, chứ tụi mình làm gì bây giờ?!- Nó thản nhiên trả lời.
Sensei đang bị đơ lần hai, nhưng đơ nhanh mà ổng cũng hồi phục nhanh lắm, ổng
lấy lại vẻ mặt nghiêm túc còn ra vẻ cao nhân chỉ điểm, hai tay đan vào nhau
chống lên cằm, "nạnh nùng" nói:
- Muốn nhập học cũng được, nhưng trước hết phải trải qua một kì thi. Mấy em
biết rồi đó, đã là giữa học kì, mấy em muốn xin nhập học thì phải trải qua kì
thi giữa năm, nếu đạt tiêu chuẩn của trường, tôi sẽ chấp nhận cho các em vào
học.
Không chỉ riêng sensei đâu, mà ngay cả tôi cũng ngẩn người ra đấy, nhưng Trần
Thanh đã xin vào học trường này hẳn là có dụng ý, dù chưa hiểu chuyện gì nhưng
tôi cũng đồng thanh theo nó:
- Dạ..!
- Nhưng đây là trường Đại học, lại là trường có tiếng (nhưng có miến không
thì tui không biết!!), nên thi tuyển không phải là chuyện dễ, liệu hai em có
đủ sức?
Trần Thanh cười tự tin đáp:
- Không sao thầy ạ! Chúng em biết sức mình đến đâu mà! - Vỗ ngực
- Được rồi, mai mấy đứa quay lại làm hồ sơ thi tuyển, nếu vượt qua kì thi thì
làm hồ sơ đăng kí nhập học luôn thể. Giờ hai đứa có thể về rồi!
"Hả, về... về đâu bây giờ...??" (về đâu khi nhà đã bán..^^)- Lần này tới hai
đứa chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
Nhìn cái vẻ mẹt thảm thương, thương thảm của tụi tôi, có lẽ sensei cũng biết
trong đầu tụi này đang nghĩ gì, ông ta tỏ vẻ nghi hoặc hỏi:
- Đừng bảo là hai đứa từ quê lên, vẫn chưa có nhà để ở đấy nhá.!?
Tôi và Trần Thanh không hẹn trước mà cùng gật đầu lia lịa, khi ông sensei đoán
trúng phóc những gì chúng tôi nghĩ. (Đúng là Trần Thanh, cộng sự ăn ý của tôi
:D)
(Virgo: Chắc ông thầy lại đang "ngơ ngác" tập 3! Thấy cũng tội, mà liên quan
gì mình, nên... thôi cũng kệ.^^)
- Ông sensei đúng là hiểu ý người khác ghê ha, chưa nói đã biết.-Trần Thanh
lí nhí mỉm cười nói với tôi.
- Thôi được rồi – Ông ta thở dài. - Mặc dù chưa vào trường nhưng coi như là
đặc cách cho các em vào sống trong kí túc xá vậy. Được rồi, hai em đi theo
ta...- Hai tay chấp sau lưng, ông thầy lững thững bước đi, dưới bóng chiều
vàng ươm bên kia chân đồi, cảnh tượng thật nên thơ.
"Vậy mới là thầy chứ, tốt ghê ha!!" – Rồi nó lại cười khúc khích.
Một lát sau...
- Nhà kho... .- Tôi và Trần Thanh lại một lần không hẹn trước mà đồng thanh
hét lớn khi trước mặt chúng tôi là cái nhà kho (nơi hôm trước ngủ quên).
- Làm gì là hét ôm xòm vậy !!!- Từ đâu một giọng nói vang lên.
Tôi giật mình trước giọng nói kia, không biết là giọng của ai sao mà nghe
“trong trẻo” thế “Âm thanh ở đây goài màn hình ở đâu O.O???”. Đi hết ngạc
nhiên này đến ngạc nhiên khác. Theo sau cái giọng nói “trong trẻo” kia là một
bà thím dữ dằn, với cặp kính cận dày như đít chai đang lúi húi làm gì đó trên
tầng trên, nghe bọn tôi “la lối” nên thím ấy quay xuống càu nhàu. Đúng là thấy
ghét mà, chưa già đã khó ==”.
- E hèm, thật ra hồi trước chỗ này dùng làm kí túc xá cho học sinh. Nhưng mấy
em biết rồi đó, học sinh trường này không con tổng thống thì con chủ tịch tập
đoàn xuyên quốc gia, có ai mà cần dùng kí túc xá cơ chứ. Nên dần dà rồi chúng
bị bỏ hoang như thế này, nhưng các em vẫn có thể dùng được mà. Thôi vào dọn
dẹp lại một thoáng rồi nghỉ ngơi đi, có gì không biết có thể tìm ta.
- Vâng sensei ! - Tôi và Trần Thanh lễ phép cuối chào sensei.
Nói rồi ông ta bỏ ra ngoài để không làm phiền chúng tôi dọn dẹp lại chỗ ngủ
của mình tối nay.
Vừa quét sàn nhà mà nước mắt tôi cứ thi nhau đổ ra như hai cái máng xối (không
khéo lại thành lũ), còn miệng thì không ngừng kêu ca than phiền. Kiểu này
không làm tới tối là không có chổ ngủ đâu. Khổ thân là vậy, nhưng biết làm sao
được T=T.
- Chuyện ngủ nghê đâu có quan trọng.– Trần Thanh lên tiếng.
Vẻ mặt nó lúc này đăm chiêu suy nghĩ như đang cố gắng nhớ, hay hồi tưởng một
thứ gì đó rất quan trọng.
- “Du” (you) còn nhớ cái chương 1 trường KW không?
Tôi thở dài ngao ngán, khẽ cất giọng đáp:
- Mấy cái truyện moe đó nhảm shit, đọc một lần đủ tởm rồi nói chi là nhớ, .
.
- Bà còn nhớ cái khúc đầu nó bảo trường toàn học sinh giàu có, học phí cũng
cực cao không??
Chưa đợi Trần Thanh nói hết, tôi đã chen ngang lời nó:
- Mà này, mầy bảo thi tuyển để vào trường này học. Tao hỏi mầy học là học thế
nào. Mầy cũng dư biết nó là cái trường có tiếng, thuộc hạng sang chảnh, nên
học phí cực cao, chỉ dành cho con ông cháu cha học. Với lại K.W là cái trường
Đại học chứ có phải trường cấp ba đâu. Làm như muốn vào là dễ lắm vậy, Đại học
đó con, là Đại học đó, không phải giỡn như trường mẫu giáo đâu. Lại còn đòi
thi với chả tuyển ==”
Trần Thanh nhìn tôi tít mắt cuời hì:
- Vậy sao sáng bà cũng đồng ý với tôi.
- Nghĩ là mầy có dụng ý gì đó, nên tao cũng ừ đại. Chứ lỡ vào đây rồi, có hai
đứa phải biết nương tựa nhau chứ. Bỏ mầy một mình tao đâu có yên tâm.
(Virgo: bỏ con Trần Thanh thì bây giờ tác giả nhà ta đang đi bụi ngoài kia
rồi.)
Dù rất mắc oẹ, nhưng tôi cũng cười khà, vỗ ngực ra vẻ tự hào về điều mình vừa
nói.
- Thì cứ cho là vậy đi.– Trần Thanh lại nói tiếp. – Sở dĩ mình muốn học ở đây
là vì trước mắt chúng ta sẽ có chỗ ở lại trong thời gian tới. Với lại, đây là
trường của sáu đứa nhân vật moe trong truyện “Siêu Quậy Trường K.W”, vào học
cùng tụi nó thì bọn mình sẽ dễ hành động hơn.
Mặc dù nói với Trần Thanh là “nhớ làm chi cái truyện nhảm shit đó” (ý nói
truyện “Siêu Quậy Trường K.W”), nhưng truyện nào đã đọc qua một lần thì không
nhiều cũng ít, nhớ được một chút. “Siêu Quậy Trường K.W” cũng không ngoại lệ
(nhớ được một chút nội dung của nó :D). Mà nói như con Trần Thanh nghe có vẻ
dễ vậy, trong khi tôi với nó chỉ mới học 11 thôi thì làm sao mà thi đại học
đây, mà lại thi vào trường K.W chứ có phải giỡn đâu. Chưa kể đến làm sao để
đối phó với sáu đứa nhân vật moe kia đây, đứa nào cũng võ công đầy mình, băng
nhóm đầy đóng. Vậy mà ăn nói nghe ngon trớn quá, nói bằng miệng còn làm bằng
niềm tin chắc. Nhưng vấn đề cần giải quyết bây giờ là dù có thi đậu thì “đầu
tiên” (tiền đâu) mà vào học đây.
- Tiền... đào đâu ra tiền bây giờ.- Tôi sụ mặt xuống, buồn rũ rượi.
- Thôi, thôi làm gì quá hà. Không nhớ là còn một cách nữa hả, chỉ cần học
giỏi sẽ có phần học bổng miễn học phí hoàn toàn.- Trần Thanh cười híp mắt.
Hờ hờ, nó thì ổn rồi, với trình độ hiện tại của nó xem ra còn có cơ hội, nhưng
với một đứa như tôi thì xác xuất chắc được 0,0001% để vào được trường. Tôi
nhìn Trần Thanh bằng cặp mắt tuyệt vọng, như hiểu được ý tôi muốn nói gì, nó
không đáp mà chỉ nhìn tôi một cách an ủi. Tôi và nó cùng nhau thở dài rồi tiếp
tục công việc quét dọn, mặc kệ ngày mai ra sao, hôm nay lo chuyện ngủ trước
đã.


Xuyên không qua những câu chuyện - Chương #6