Lần Đầu Gặp Mặt.


Người đăng: nguyenkhoa

Nhìn lại quanh mình, cái Lumia “keo dán sắt” nằm cách đó không xa, còn cạnh
Trần Thanh là một tờ giấy có ghi chữ chằng chịt. Bất ngờ khi cầm tờ giấy lên,
đó là “danh sách đỏ” mà tôi đã liệt kê đây mà. Nhưng chưa kịp làm giở ra coi
thì đã bị cái ông sensei túm kéo hai đứa đi, nên tôi chỉ vội cất tờ giấy cùng
điện thoại vào thôi....
“Chuyện quái….quỷ gì đang diễn ra……mình đang ở nơi nào…vậy”.
Tôi thấy lo lắng bao nhiêu thì trần Thanh còn lo hơn tôi gấp mấy lần, dù không
nói nhưng tôi biết nó đang cố gắng giữ bình tĩnh, nó sợ lại làm tôi lo lại lo
thêm.
Theo sensei lên văn phòng, bọn tôi vừa được ngồi “ghế nóng” vừa được uống “trà
ấm”, khổ cái thân! Một học sinh “gương mủ” như tôi mà có ngày phải uống trà
trên văn phòng như vầy sao (mấy lần trước ngay cả trà cũng không có để mà
uống). Nhưng không sao, tôi vỗ ngực tự hào vì nghĩ :
“Hùm thiên có lúc cũng phải sa cơ mà, khà khà”.
Hờ hờ, nói là thế, nghĩ là vậy nhưng không khí ở văn phòng làm tôi "thía" rùng
rợn quớ . Cạnh hai cái “ghế nóng” mà tôi và Trần Thanh đang ngồi là một đứa
con gái, trông cũng khá xinh. Cô nàng này mặt đồ trông như đồng phục, mà chắc
luôn là đồng phục của trường vì khi liếc lên tay áo phía trên, tôi thấy có in
logo trường K.W.
“Sao bạn í lại ở đây ta”.
Tôi bụm miệng cười khi nghĩ bạn í chắc cũng “vinh dự” được sensei mời lên văn
phòng “ngồi ghế nóng, uống trà ấm” như tụi này. Cười vậy thôi, chứ nhìn "mẹt"
em này chắc cũng “không phải dạng vừa đâu”, dù trong có xinh thật, nhưng tôi
có cảm giác con nhỏ…có chút gì đó….bụi bậm.
- Mình đang ở nơi nào vậy? – Trần Thanh kê sát lổ tai tui lí nhí.
- Tao cũng có biết đâu, tự nhiên nghe cái đùng tao thì té xuống đất còn mày
sướng rồi...!.. - Nghe Trần Thanh nói, theo phản xạ tôi quay sang trả lời mà
quên mất mình đang ở đâu để chỉnh volume lại.
- Hai em kia im lặng, chắc trong giờ học nói chuyện nên bị bắt lên đây chứ
gì, đã vậy lên đây cũng còn nói! - Một ông thầy khác bước vào, chắc là thầy
giám thị “chính hiệu” của trường này.
Từ cửa văn phòng lại thêm một nữ sensei bước vào và đi đến chỗ bạn nữ xinh
xinh kia, thật ra nên gọi là con nhỏ kia (dân gian có câu “dô diên'”đối diện
tát vỡ mồm quả không sai, mới nhìn cái mặt là thấy ghét rồi)
- Em là Kwon Kyu Min?
- Dạ - Con nhỏ đáp.
Nghe nhỏ đáp ngoan nhưng thực ra cái "bẻn mẹt" đó vẫn lạnh như tiền, chả có ý
tôn trọng người lớn và trẻ nhỏ gì cả. Vừa nghe xong cái tên Kwon Kyu Min, Trần
Thanh đứng dậy, đập tay thật mạnh xuống bàn:
- CÁI GÌ, LÀ KWON KYU MIN – Nhìn lại tay mình cảm thấy đau đau, mặt nó tái
mét.
Còn tôi chả hiểu tích sự gì, thấy cả giáo viên lẫn học sinh trong phòng đều
quay lại nhìn nó, nhất là con nhỏ choi choi kia lườm qua đây một phát liền cảm
thấy ơn ớn. Tôi khẽ kéo kéo vạt áo Trần Thanh ra hiệu nó ngồi xuống. Sensei
trong phòng đều quay sang nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, có vẻ không mấy là
thân thiện với Trần Thanh:
- Thái độ của em là sao?! - một giám thị gần đó lên tiếng.
-…. * Run level max *
Trần Thanh không đáp, sensei và bạn nữ kia cũng im lặng, không khí trở nên u
ám và nặng nề khi cả bốn người đứng nhìn nhau chết trân, chỉ riêng tôi người
ngoài cuộc là không hiểu chuyện và không tội vạ. Thấy mọi người đều căng
thẳng, tôi phải (liều) làm người mở lời để phá tan bầu không khí này:
-…Er…koo, cậu có quen…. Kwon Kyu Min hả Trần Thanh?
Tôi nhìn sang phải, quay sang trái với khuôn không còn một giọt máu, nuốt ực
một cái, tôi co ro sợ sệt. Câu nói của tôi đã có tác dụng, ít nhất là đối với
bà cô phù thủy kia:
- Kwon Kyu Min có quen với em nữ kia à – Nhỏ Kuy Min lắc đầu.
- Còn em – Bà cô u ám nhìn Trần Thanh.
Mặt kệ cái nhìn của bà ta thế nào, Trần Thanh không trả lời, nó im lặng mà còn
không thèm chú ý đến mọi người xung quanh, kể cả tôi. Dường như đôi mắt nó
đang dâm chiêu thứ gì đó, trong phút chốc tối thấy một giọt mồ hôi chảy dài
trên má nó, còn hai tay thì đang run lên, có vẻ đôi chân cũng vậy, run lên và
sắp không trụ vững.
- Nếu không có gì thì Kwon Kyu Min theo cô lên lớp.
Trước khi đi khỏi, bà còn để lại một câu nghe có vẻ đầy mùi nham hiểm:
- Cẩn thận về thái độ của em đấy!
Bóng bà cô dần mất dạng trên các dãy lầu, Trần Thanh mệt mỏi ngồi xuống, nó
thừ người ra, nhưng riêng đôi mắt vẫn vậy, đăm chiêu lạ thường. Bỗng nó nhìn
thẳng vào tôi, một cái nhìn thật sắt lạnh:
- Không còn nghi ngờ gì nữa! – Nó thở dài, vẻ mặt đang cố tỏ ra chấp nhận
thực tại.
- Nghi ngờ gì ?! – Tôi thấy hơi sợ trước cái nhìn của Trần Thanh.
Bây giờ thì tới tôi chuyển sang nghi ngờ nó có bị gì không, tự nhiên thay đổi
chóng mặt không biết lúc nảy có té trúng chổ nào không.
- Tôi với bà…….đang ở trong thế giới của những câu truyện teen, hay nói đúng
hơn là tụi mình đang nằm trong số những truyện có trong danh sách này – Trần
thanh đưa lên cái “danh sách đỏ” mà tôi đã tổng hợp trong này.
- Tụi mình đã xuyên không để vào thế giới của những câu chuyện.
Vậy ra lí do Trần Thanh đăm chiêu từ lúc nãy đến giờ, lí do Trần Thanh hét to
khi nghe thấy cái tên Kwon Kyu Min là vì nó muốn chắc chắn điều mình nghi ngờ
là đúng, đề rồi đưa ra kết luận này ư. Dù vẫn chưa hoàn toàn thuyết phục,
nhưng khi ngẫm nghĩ hai từ “xuyên không”, tôi chợt nhớ ra lúc nói chuyện với
Virgo-sama, tôi đã không rút cáp ra khỏi CPU, đầu tôi lúc đó có cảm giác ong
ong và tê buốt khắp người, cùng lúc đó tôi đã hét lên và màn hình máy tính
chớp tắt liên tục.Theo như Trần Thanh nói, thì tôi có đủ thông minh để suy ra
những chuyện còn lại, đó là sự có mặt của bọn tôi trong thế giới truyện teen
này, và lí do để đưa bọn tôi vào được đây. Nguyên nhân chắc là do tiếng hét
cộng hưởng nguồn năng lượng từ CPU đi vào điện thoại (pin) thông qua dây cáp
và truyền tới cơ thể tôi.
(Virgo: suy luận thông minh gớm, thật ra là bị điện giật, các phần tử trong cơ
thể bị đồng bộ hóa với những dữ liệu trong nguồn của máy tính, ở đây có thể là
trang web đang được bật lên, rồi sau đó theo dòng điện hoặc bằng một cách trực
tiếp nhất là chạm thẳng vào máy tính, cơ thể sẽ bị phân hóa và được truyền tải
ngược lại vào nguồn... theo nghiên cứu 50 năm của mình là vậy. Lưu ý, cấm thử
tại nhà, hơ hơ)
Còn con Trần Thanh cũng vào đây mà còn trước tôi chắc là do... mà là do gì vậy
ta, thôi kệ đi quan tâm chiện đó làm gì.
- Nè! Làm gì ụ mắt xuống vậy Thảo! – Trần Thanh vỗ vai tôi.
- Xin lỗi, là tại tao đang... – Tôi miên man suy nghĩ.
- Lỗi phải gì... mà giờ phải làm gì mới được.
Tôi thở dài đáp:
- Tại tôi mà tụi mình mới xuyên không vào đây!
Trần Thanh cười trêu, trong lúc này mà nó vui vẻ ghê.
- Tôi xin lỗi thật đó, không đùa đâu.
- Hì! Giỡn tí mà, bình thường Nhân Mã lạc quan lắm mà, khí thế của bà đâu hết
"goài!" Bà cũng không cần xin lỗi làm chi vì bà đâu có lỗi, mình là bạn bè mà,
khó khăn thì cùng nhau giải quyết. Chẳng phải bà hay nói “bạn bè là có phước
cùng hưởng, có họa cùng chia”, mặc dù có đôi lúc bà hay chính biếm lại là “có
phước cùng hưởng, có họa chịu ên mày”.
- Tôi……giải quyết bằng cách nào đây, làm sao tụi mình về được đây – Tôi thỏ
thẻ, mắt tôi thấy hơi ướt và sóng mũi bắt đầu cay dần.
- Ai mà biết! Nhưng từ từ rồi tính. Mà đã vào được thế giới truyện teen này
"goài" sao mình không thử “xoi mẹt” bọn nhân vật moe hóa đó ẹp "nghiên thùng
đổ thúng" thế nào. Với lại vào đây rồi! tụi mình sẽ như làm theo dự định cốt
truyện của bà “Biến hotgirl hotboy thành hotdog hết, làm cho tụi nó tán gia
bại sản rồi kéo nhau đi ăn mày hết”. Đây là cơ hội có 1 0 2, mà nói thật, sau
này tụi mình ra ngoài đem vài tấm hình kỉ niệm về, có khi tụi mình sẽ được ghi
danh vào lịch sử là những người đầu tiên đi xuyên qua không gian, rồi báo chí,
truyền thông sẽ biết đến chúng ta, chúng ta sẽ là những người nổi tiếng, ấy có
khi người ta còn tạt tượng tụi mình nữa chứ, bla bla.
(Virgo: lạc quan gớm, nếu mà biết thường thì truyện xuyên không chả có thằng
nào về được coi có khóc hay không.)

Ngồi nhìn Trần Thanh chém gió mà tôi cũng thấy vui lên được một chút. Nó nói
đúng, vấn đề bây giờ là tôi cần làm là tìm cách trở về, tôi phải có trách
nhiệm với việc mà mình đã gây ra…..đó…..mới chính là tôi.


Xuyên không qua những câu chuyện - Chương #5