Người đăng: nguyenkhoa
[Virgo]
- Á á á...
Tôi hét lớn và lập tức choàng người tỉnh dậy, trên người đẫm ướt mồ hôi có lẽ
là do sợ quá hay là do chưa bật quạt cũng nên.
- Điên rồi sao hả mậy, mới sáng sớm mà đã la làng như vậy. Dậy còn ăn sáng đi
học nữa kìa ông tướng. - Mẹ tôi từ phía nhà sau nói vọng lên.
- Phù, may quá. Thì ra chỉ là một giấc mơ, làm sợ hết hồn!
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán. Nhưng lập tức tôi phát hiện ra
một điều bất thường.
- Ủa! Sao nó lại ở đây?
Tôi ngạc nhiên khi thấy trong tay mình lúc này đang cầm chặt "cái thớt yêu
vấu" nhưng không hiểu vì sao, rõ ràng tôi quăng nó rất xa chỗ mình nằm rồi kia
mà (Tại nghe nói để điện thoại gần chổ ngủ dễ bị vô sinh ấy mà! ^^). Thôi kệ
vậy! Tôi vươn người ngồi dậy, bắt đầu một buổi sáng đẹp trời tôi nào.
[Tối hôm sau...]
- Á á á... Tha cho con đi mà chú.
Lại như thế, lại một lần nữa kêu gào thảm thiết khi tôi vừa đặt chân vào căn
phòng hôm qua, hình như ông bảo vệ canh me tôi hay sao ấy, vừa thấy tôi là ổng
vồ ra bắt liền cho nóng.
(Ian: Ông ấy là con gì mà vồ hả? )
- Tha? Tha là thế nào khi chú em mày chui vào đây trộm cắp tới hai lần. - Ông
bác hơi nói giận, vừa lôi tôi đi vừa mắng xối xả. - Không hiểu tại sao chú em
mày lần trước trốn thoát được, nhưng lần này thì đừng hòng nhá!
[Ian]
- Gomen'nasai!
Tôi cúi đầu với Thiên An, mặc dù rất không muốn nhưng dù sao cũng là người một
chuồng... A, không, là một trường, một nhóm không nên giận nhau hoài. Đáp lại,
Thiên An cũng cúi người xin lỗi tôi một cách Nhật hơn những gì tôi học được từ
Anime/Manga. Sau câu xin lỗi, cả 2 lại cười hề hề giống như chưa từng có
chuyện gì xảy ra vậy.
*Gomen'nasai: Xin lỗi
(Virgo: Xin lỗi chưa chắc mình đã sai cũng có thể là do người ta nhiều lỗi quá
mình xin bớt về bán ve chai)
- Hai đứa không giận nhau nữa là tốt rồi. - Như Nam nói vào, hắn cũng cười
cười đứng giữa hai chúng tôi giống như người hòa giải vậy.
"Cốc cốc..."
Có tiếng bước chân đang tiếng về hướng này, tức hướng nhà kho, tôi thầm nghĩ
chắc có lẽ là giáo viên, chuẩn bị cho ngày học đầu tiên thôi nào.
- Ủa! Mọi người làm gì mà ngơ ngác như con cá thác lác hết vậy?
Tôi nghi hoặc hỏi khi thấy mọi người ai nấy cũng đều đứng như trời tròng,
chẳng lẽ giáo viên hôm nay khó lắm sao. Cho tới khi tôi nhìn về hướng lớp, nơi
tôi và Thiên An đánh nhau ngày hôm qua.
- Trời! - Tôi ôm đầu hét lớn - Sao không ai quét dọn hết vậy?
Hình như tôi quên khuấy mất trường mới "tuyển" mình vào làm lao công trong
nhóm ẩn, thêm bà lớp trưởng lao công chỉ lo bàn giao công việc mà không thèm
quét lớp cộng thêm bãi chiến trường. Còn tôi lúc đó tôi thì giận dỗi bỏ đi tới
khi đánh trống mới trở về.
"Có khi nào mới ngày đầu tiên mà tôi bị đuổi việc không ta?"
- Làm sao bây giờ? - Trần Thanh ấp úng, vừa muốn cười vừa muốn khóc khi tiếng
bước chân càng ngày càng gần.
- Còn sao trăng gì nữa. - Thiên An lên giọng - Như Nam, đóng cửa thả chó,
ngăn không cho ai vào hết. Mấy đứa còn lại, quét lẹ lên. Mau... mau...
[Virgo]
- Cảm ơn chú!
Tôi đón lấy cốc nước từ chú bảo vệ, sau khi đã cùng ăn xong bữa tối với chú
ấy. Thật ra thì cũng không có gì nhiều, vài mẫu bánh mì quét bơ kẹp với thịt
xông, chỉ thiếu điều là tôi không nhậu cùng chú ấy mà thôi.
- Xin lỗi chú mầy chuyện hồi nãy.
- Dạ không sao ạ! - Tôi ngượng ngùng nói tiếp - Trái lại cháu phải cảm ơn chú
vì bữa ăn ạ!
- À! Vẫn chưa giới thiệu, ta tên là Hayashi Masa. Cứ gọi là chú Hayashi hay
Masa cũng được.
- Vâng, chú Hayashi-san.
Ông chú cười hiền hậu, khom người dọn dẹp. Hóa ra khi nảy và cả lần trước tôi
bị bắt không phải là do bị "rình", mà là đúng giờ ấy thì chú Hayashi sẽ đi
ngang qua chỗ đó . Mà cũng ngộ, tại sao lúc nào tôi cũng tới đây vào đúng cái
giờ đó ấy nhỉ. Không phải nhờ cái miệng tôi lanh (khóc lóc, van xin, lê
lếch,...) thì có lẽ giờ này là lên phường rồi, chứ đâu có được ăn uống như thế
này.
- Nhưng sau chú mầy lại ở trong cái nhà kho đó, lại vào buổi tối như thế này
làm gì?.
- Cháu cũng không biết nữa, lúc mở mắt ra thì cháu thấy mình nằm dưới sàn
gạch, xung quanh toàn là bàn ghế. - Tôi ôn tồn kể lại - Khi tỉnh hẳn thì cháu
mới biết phòng ngủ của mình đã biến thành lớp học từ lúc nào, không hiểu vì
sao luôn ấy! Lần thứ hai cũng vậy, nhưng chưa kịp ú ớ thì thấy chú rồi.
- Haha.
Chú Hayashi vỗ đùi cười lớn, tôi nghĩ có lẽ chú ấy nghĩ mình "hơi" có vấn đề,
vì làm gì có chuyện phản khoa học đến thế được. Sau đó càng làm tôi ngạc nhiên
hơn bởi vì chú không cười nữa mà gương mặt trở nên nghiêm túc hơn, nói:
- Nhưng mà cũng lạ nhỉ! Hôm trước cũng có hai đứa con gái giống hệt tình
trạng của chú mầy, tự nhiên chui đâu ra ở trong cái nhà kho đó đấy. Mấy đứa nó
ngủ quên trong nhà kho, rồi khi tỉnh dậy bọn nó cũng nói không hiểu vì sao lại
lạc vào trường K.W này. Hỏi thông tin, địa chỉ nhà thì bọn nó lắc đầu, hỏi cái
gì bọn nó cũng không biết. Thiệt là tình! Không lẽ trong đó có ma chuyên đi
bắt cóc trẻ em hay sao ấy nhỉ?
Mặt tôi lúc này tối sầm lại, đầu tủa ra đầy hắc tuyến.
"Trẻ em???"
Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ con ma nó không phân biệt được đâu là người lớn đâu là
trẻ em à!
"Dù sao cũng có hai đứa chịu chung số phận với mình, hehe"
Nhưng hình như có cái gì đó không ổn, tôi hỏi lại:
- Hồi nãy chú nói gì?
- Không lẽ trong nhà kho có ma chuyên... - Ông chú nhìn tôi nghi hoặc, nhưng
vẫn lặp lại lời nói vừa nảy.
- Không, câu trước nữa. - Tôi hỏi dồn.
- Thì là hỏi thông tin, địa chỉ nhà mà mấy đứa nó đều lắc đầu. Cũng không
biết tại sao chính mình lại lạc vào trường K.W. này luôn.
"Trường K.W., trường K.W., nghe ở đâu rồi ta?" - Tôi suy nghĩ, nhưng khi bắt
gặp ánh mắt ngạc nhiên từ chú bảo vệ nhìn tôi, tôi cũng hơi giật mình, đành
nói tiếp:
- Thế hai nhỏ đó giờ sao hả chú !?
- Thì làm đơn xin thi tuyển vào học luôn trong trường, chắc tại không có nhà
ở nên xin vào để ở trong kí túc xá. Mà nghe nói một đứa đậu, đứa còn lại rớt
nên xin vào làm lao công gì đó.
- Vậy còn tiền bạc, tiêu xài thì sao hả chú !?T
ôi thầm nghĩ chẳng lẽ trong này bao ăn, bao ở, bao tùm lum hết thì ngon à! Anh
cũng muốn vào!
Ông chú đáp:
- Đứa vào học thì được trợ cấp học bổng, hiệu trưởng cũng quý nhỏ đó lắm, tại
nó rất thông minh mà. Nhỏ còn lại thì nhận lương từ công việc lao công của
mình. - Chú Hayashi thở dài cảm thán, nói: - Mà con nhỏ vào học ấy, vì không
tiền bạc, không gia thế nên đành phải học trong cái nhà kho rách nát ấy, chổ
chú mày bị bắt hồi nảy ấy. Đời nó là vậy chú em ạ! Cho dù là cái trường siêu
cấp quốc tế này cũng vậy.
"Cái phòng học người ta mà sao ông bảo vệ cứ bảo là nhà kho là thế nào nhể!"
- Ủa, đó là phòng học mà, sao nãy giờ chú cứ bảo là nhà kho?
-Thì phòng học trong cái nhà kho mà, không chỉ có hai đứa nó thôi, mà còn mấy đứa nữa cũng phải học trong đó. Tội lũ trẻ, hiệu trưởng cũng thương tụi nó lắm, vì ông hiệu trưởng muốn bồi dưỡng nhân tài nhưng cũng không thể nào làm khác hơn nên chỉ đành sắp xếp cho chúng học ở đó. Biết làm sao khác được, trường K.W này chỉ dành cho con ông cháu cha theo học thôi, ổng cũng chỉ làm việc theo quy định mà hội đồng tối cao của trường đưa xuống!
Mà nãy giờ nghe ông ta nói về cái trường, hình như có nhắc đến cái tên của nó
là K.W. Hình như tôi đã từng nghe cái tên K.W này ở đâu rồi! Cảm giác rất
quen, tôi nhăn mặt nhíu mày để lục tìm trong trí nhớ của mk về cái tên K.W.
“Là gì đây!”
Một bóng đèn sáng lên trong đầu, tôi nhớ ra rồi, K.W là cái trường trong
truyện “Siêu Quậy Trường K.W”. Câu trả lời vừa loé lên, tôi thất thần trợn
trắng mắt.
“Chẳng lẽ…chẳng lẽ…”
Để chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng, tôi hỏi ngay ông chú bảo vệ:
- Chú ơi! Vậy trường này có Sandy, Kevil, Kuymin, Koon Ham, Ren, Mika, bộ sáu
siêu quậy, phải không chú!
- Ừ có! Mà chúng có quậy hay không thì ta không biết! Tụi nó nổi tiếng lắm,
toàn hotboy với hotgirl không đấy! Mà chú mầy có quen với tụi nó à!?
Không trả lời câu hỏi của ông bảo vệ, mặt tôi tối sầm lại, trong đầu tôi lúc
này dường như trống rỗng khi câu trả lời của ông bảo vệ làm tôi biết suy nghĩ
của mình là chính xác. Trước đây, tôi từng thích những bộ truyện xuyên không,
và cũng đã từng ước được xuyên không như những bộ truyện ấy. Nhưng bây giờ thì
tốt rồi, ước mơ của tôi đã thành sự thật rồi! Vì giờ đây, tôi đã xuyên không
vào một trong những câu chuyện mà tôi đã từng đọc và từng ói khi đọc, đó là
truyện “Siêu Quậy Trường K.W”. Đáng lẽ tôi phải vui, phải cười ha hả chứ, sao
tôi không cười nỗi vậy, sao tôi lại phải khóc ròng như thế này vậy T=T. Làm
sao mà trở về hiện thực đây, tháng ngày sắp tới sẽ ra sao đây. Tôi còn chưa
chế tạo được Doraemon cơ mà, tôi không muốn phải chôn vùi tuổi thanh xuân của
tôi ở đây đâu T=T
“Doraemon”
Nhắc đến Doraemon, sao tôi tự cảm thấy chuyện tôi xuyên không, thật không thể
tin được, nói thẳng ra là hoàn toàn phi lí. Làm sao mà có những chuyện xuyên
không gian như trong Doraemon được, con người còn chưa chế tạo được mèo máy
Doraemon thì cỗ máy thời gian cũng sẽ không có, mà cỗ máy thời gian không có
thì làm sao mà xuyên không gian đây => Vô lí hoá vấn đề.
(Ian: Suy luận kiểu gì đây ==”)
Đúng rồi, điện thoại của tôi có chức năng định vị, tôi có thể dùng nó để xác
định vị trí của mình hiện tại. Lò mò bật ứng dụng lên, tôi thầm mừng vì ít ra
nó cũng làm tôi tin được mình thật sự vẫn ở thực tại. Đáp lại sự chờ mong của
tôi là dòng chữ Error đỏ chét chớp chớp trên màn hình. Thêm một lần nữa, tôi
thử bật dữ liệu mạng để lên Google Map hay facebook chẳng hạn.
“Không thể kết nối dữ liệu”, đó là dòng chữ được hiển thị sau hai phút chạy
trình duyệt. Vẫn chưa từ bỏ, tôi hy vọng mình sẽ liên lạc được với ai đó qua
số điện thoại trong danh bạ. Hình như đen đuổi cứ ép tôi đến đường cùng, những
cái tên trong danh bạ đều không khả dụng khi tôi bẩm vào gọi. Tất cả chúng đều
tôi sầm và hiển thị lên với nền chữ màu xám nhạt. Dù thừa biết hy vọng của
mình là con số 0, nhưng tôi vẫn tin vào điều đó. Tiếp tục rà rà trong danh bạ,
một cái tên phát sáng duy nhất, đó là số nhỏ Ian. Thấy chưa, nếu tôi luôn tin
tưởng và không từ bỏ thì chắc chắn cơ hội sẽ ghé qua mà. Tôi mừng rỡ khi thấy
số nhỏ Ian phát sáng, dù bình thường nhỏ hay móc họng tôi, và mấy ngày nay dở
trò chiến tranh lạnh bằng cách ko nghe máy. Nhưng trong lúc này, đâu còn cách
nào khác, cứ thử gọi nhỏ xem, chắc sẽ giúp được tôi gì đó.