Tắt Hẳn Hy Vọng


Người đăng: nguyenkhoa

Tia hy vọng cuối cùng trong tôi sớm vụt tắt khi màn hình chờ sau vài lần nhấp
nháy bỗng dưng tắt hẳn, không hiện lên một câu thông báo có sự cố gì đã xảy
ra. Cứ như là mọi chức năng gọi hay liên lạc khác của điện thoại vốn dĩ không
tồn tại, nếu như không còn mục danh bạ hiển thị ở đó thì có lẽ tôi đã ngỡ ‘nó’
không phải là điện thoại nữa rồi.
“Thế là hết! Thế đây là sự thật sao? Tại sao vậy hả, tại sao cho tôi hy vọng
vào con số không ấy rồi lại dập tắt nó bằng cách lùi con số ấy về dãy số âm
vậy hả? Tại sao, tại sao???” - Tôi ôm đầu khóc ròng trong đau khổ, còn bác bảo
vệ thì nhìn tôi giống như thằng bệnh dại mới trốn trại.
Đến lúc này, cho dù không muốn nhưng tôi vẫn phải tin rằng mình đang ở trong
thế giới của những câu chuyện, cụ thể nơi đây (có lẽ) là trường King Word
trong câu truyện “Siêu Quậy Trường K.W.”, chẳng lẽ đây thật sự là xuyên không
ư?
Đang trong lúc rầu thúi ruột, ông bảo vệ lại bỗng dưng bật cười, lại buông
thêm một câu làm tôi suýt choáng váng ngã tại chỗ.
- Thế tối nay chú em mầy định ngủ ở đâu? Nói trước ta không cho ngủ cùng đâu
nhé!
- … - Tôi im lặng, mặt buồn buồn nhưng không nói.
- Ta đùa đấy! Ở đây có cái giường, chú em mầy cứ ngủ tạm ở đây một đêm rồi
sáng mai tính tiếp.
Nghe vậy tôi liền thở dài, khổ thân, đi đâu cũng gặp Troller. Cái ông bảo vệ
này thật là! Nhìn ổng cũng đâu tầm hơn 40 tuổi rồi còn gì, già rồi mà cứ thích
đùa như con nít ấy. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, dù sao cũng cảm ơn ổng
một tiếng, cho ăn rồi còn cho ngủ nữa.
- Cảm ơn chú!
- Khách sáo làm chi. Ngày mai trả tiền “suất cơm tối” và “chỗ ngủ lí tưởng”
cho ta là được rồi!
Ặc ặc!!! Tôi ngã ngữa, lần này là thật. Sau nữa ngày còn đang trong trạng thái
bất động thanh sắt, tôi quay sang lườm ngay người đàn ông ngồi đối diện, còn
ông ấy thì phá lên cười rồi phẩy phẩy tay, nói:
- Ha ha ha! Giỡn thôi! Không còn sớm nữa, ngủ đi.
Cảm giác ông ấy chắc thích thú lắm, mãn nguyện lắm, khi được “troll liên hoàn”
được một đứa hiền lành, ngây thơ, trong sáng, thuộc dạng siêu thuần khiết và
vô tội vạ như tôi đây!
“Ái chà chà, nói ra câu đó mà cũng mắc ói lắm chứ bộ”
Tôi xuýt xoa cảm thán, mặc dù không đến nổi như vậy nhưng cũng nằm trong top
ten những đứa trong sáng nhất bọn Hentai rồi. Tại chơi chung với nhỏ Ian riết
rồi nên cũng bị ảnh hưởng từ nó. Thật ra câu nói này là câu cửa miệng của nó
đấy, mà giờ tôi ăn cắp rồi “phổ biến” thành câu của mình. Mà thôi, nhắc tới là
thấy bực rồi, bởi vậy nên quay trở lại vấn đề hiện tại.
*Hentai: Biến thái
Mặc xác ông bảo vệ cười hay lảm nhảm quái gì đó, tôi nên giả vờ ngủ luôn còn
hơn, không khéo lát lại bị troll nữa.
Bình thường ở nhà, tôi toàn ngủ giường êm nệm ấm, mà đây có lẽ là lần đầu tiền
trong đời, ngủ đệm (đệm của người Nhật) trên “chiếc giường” được kê bằng hai
cái bàn thế này.
“Ôi mẹ ơi! Con nhớ mẹ quá! Ôi giường của ta ơi! Ta nhớ mi quá!”
Biết là điều kiện không cho phép nên tôi đâu dám than phiền hay kêu ca thành
tiếng. Hu hu, có giường còn hơn không.
Mà kể cũng lạ, lúc này tôi mới sực nhớ ra một chuyện, ông bảo vệ kêu tôi ngủ ở
đây, còn ổng ngủ ở đâu trong khi ở đây chỉ có một “cái giường”?
- Thế còn chú ngủ ở đâu!? – Tôi ngồi dậy hỏi.
- Chú em khéo đùa. Đã làm bảo vệ thì nhiệm vụ là giữ gìn an ninh. Ngủ rồi thì
ăn trộm nó vào chôm hết đồ đạc (toàn hàng xịn) thì có bán thân ta cũng chẳng
đền nổi đâu! – Ông ta cười khà khà nói.
Nghe ổng nói xong phát tôi im luôn
“Bán thân? Đứa nào dám mua, về làm đồ cổ chắc,”
Dù trong nội tâm tôi gào thét, nhưng vẻ bề ngoài thì đương nhiên không dám
biểu lộ ra rồi, chỉ đành cười cười gượng gệu.
Hồi đó đọc truyện “Siêu Quậy Trường K.W” (thật ra là chỉ dám đọc tới ¼ truyện
thôi, vẫn chưa xem nốt mấy chap còn lại đã bắt đầu dự án "ném đá" này rồi, rất
nể những bạn đã đọc và còn mua cả sách về nghiên cứu nữa), nhớ cái trường này
nó giàu lắm mà, chẳng lẽ không gắn nỗi cái camera chống trộm sao hả trời?
- Ủa mà trường không có gắn camera sao chú!?
- Có – Ông ta đáp – Nhưng camera nó thấy được cái hình thôi, chứ có ngăn được
ăn trộm trộm đồ đâu!. Mà nhờ thế nên ta mới có công việc để làm đấy chứ!
Hờ hờ! Cái trường vậy mà tiết chi có mấy món đồ lặt vặt, tôi gật đầu thay cho
sự nhạo báng cái trường keo kiệt này, mỗi thứ bất quá vài chục triệu VNĐ chứ
mấy. Lại thêm thuê bảo vệ mà không dám thuê nhiều, thuê có một người thôi cơ
đấy! Ơ hay tại tôi thấy có ông chú này nên bảo là một, biết đâu còn nữa nữa
thì sao. Lấy làm thắc mắc, tôi hỏi:
- Bảo vệ trường này chỉ có mình một chú phải không ạ?!
- Không! Còn nhiều người lắm, ta phụ trách khu này, còn những người kia thì
phụ trách những khu khác! Trường rộng, nhiều khu, nên phải chia ra chứ!
Oh! Ra là thế à! Tính tôi xưa nay rất ít khi nhiều chuyện, mà mỗi khi nhiều
chuyện rồi thì có trời mới biết tôi hỏi tới bao giờ mới cho là đủ.
- Thế làm từ mấy giờ hả chú!
Ậm ừ một lát, rốt cuộc tôi cũng đã nghĩ ra được câu hỏi tiếp theo, tôi nói
ngay nhưng sau đó mới chợt nhận ra hình như hồi nãy giờ mình hỏi hơi bị nhiều,
nhưng làm tôi ngạc nhiên là chú ấy gần như không tỏ ra vẻ phiền muộn vì điều
đó mà ngược lại còn rất thích thú, ông chú cười đáp lại:
- 06:30 PM tới 00:30 AM
- Vậy cả đêm chú không ngủ sao??? O c O – Tôi tròn mắt nhìn ông chú
Ông ta cười rồi gật đầu:
- Mệt thì vào nằm nghỉ, tí lại ra tuần tra tiếp. Mà đã nhận công việc thì
phải làm tròn bổn phận của mình chứ!
Tôi hơi bất ngờ khi nghe ông ta nói vậy, ông ta thật là người có trách nhiệm
trong công việc. Mà làm cả đêm như vậy chắc ổng mệt lắm nhỉ??
- Thức cả đêm vậy, chắc sáng chú phải ngủ bù nhiều lắm nhỉ!?
Hốp ngụm cà phê nóng vừa rót ra từ ấm, ông ta hơi lắc đầu, điềm đạm nói tiếp:
- Không! Ta chỉ ngủ khoảng ba đến bốn tiếng thôi! Khoảng 5h30 sáng ta lại
phải ra trường trực ca ngày nữa. Đến 11h30 trưa lại về đến nhà, chiều lại phải
ra nữa nhưng giờ đó cũng chẳng ngủ nghê gì được nữa đâu.
Thật không ngờ công việc bảo vệ của ông chú vất vả thật. Ấy thế mà người đàn
ông này có thể chịu đựng được, khi một ngày chỉ ngủ tầm hơn ba tiếng, mà phải
thức làm việc tận khuya, một ngày làm tới 12h. Ông ta quả là một người phi
thường mà!
- Chú mầy uống cà phê không? Thức thâu đêm cùng ta chứ!?
- Dạ không ạ! Cháu ngủ đây!
Nói chuyện với ông chú nghe cũng tình cảm lắm. Nhưng đừng thấy vậy mà tưởng
bở, nói chuyện với ổng lát ổng lại đem tôi ra làm trò cười nữa ==”
Mặc dù tôi thích thức khuya, nhưng tôi không thích cà phê, vì thức uống để làm
“cú đêm” của tôi là socola nóng. Ngoài socola ra, thì phải có máy tính, hoặc
điện thoại kết nối được internet. Còn nếu không hội tụ đủ những điều kiện đó
thì thà tôi ngủ cho khoẻ cái thân. Giống như hiện giờ đây, không có socola,
cũng không có internet thì tôi làm gì ngoài việc ngủ đây!


Xuyên không qua những câu chuyện - Chương #15