Khai Mạch (hai) (sửa)


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

Bình Lâm an tĩnh thả người bập bềnh trên nước, cơ thể hoàn toàn thả lỏng, chỉ
có hai tay giang ra thỉnh thoảng đập nhẹ vài cái để không bị chìm xuống nước,
sự dễ chịu lúc này khó mà diễn tả được.

Lớp cặn bã bẩn thỉu trên người đã được tẩy rửa triệt để, hắn thấy mình tựa như
vừa thoát khỏi một hố phân khổng lồ, cảm thấy thoải mái vô cùng.

Tiện tay nhặt lên một hòn đá nhỏ, cong ngón búng ra.

“Vù . . . !”

Âm thanh xé gió truyền đến, viên đá bay nhanh như thiểm điện, chạy như báo
cheetah. Trực tiếp đánh vào vách đá cách bờ hồ mười mấy mét!

Ầmm~

Viên đá nhỏ như sao băng, ập một cái, lấy thế không thể đỡ mà lún sâu vào lớp
vỏ địa chất.

"Rất mạnh, đây là lực lượng của Khai Mạch hậu kỳ sao ?"

Không !

Vẫn chưa phải . ..

Bình Lâm chợt rơi vào trạng thái kì diệu khó lòng diễn tả được, không buồn
không vui, tiếp tục bảo trì trạng thái vận công, giống như chưa hề phát giác
ra điều gì đặc biệt.

Tiếp tục vận chuyển Vân Vụ Quyết, một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt
tràn vào thân thể của hắn, một quyền vung ra, thậm chí còn xen lẫn tiếng xé
gió. . . Vù . . . vù . ..

Bình Lâm cảm thấy rất rõ ràng luồng khí mỏng manh như sợi tơ đang vận hành
trong thân thể kia càng lúc càng trở lên sinh động, dần dần biến thành một
dòng chảy ổn định.

"Ầm!" Đột nhiên, hắn cảm thấy bên trong não hải mình nổ tung như một trái bom,
cả thân hình đại chấn, giống như hoàn toàn không còn trọng lượng, thần trí
bỗng chốc biến thành mơ mơ hồ hồ.

"Chân khí hóa sông, tạo thành một dòng chảy bên trong kinh mạch, hội tụ tại
đan điền, đây mới là Khai Mạch hậu kỳ thực sự ."

Bình Lâm nắm chặt song quyền, không khỏi cười rộ lên.

Giờ này khắc này, hắn mới thật sự cảm giác được sức mạnh cuộn trào trong từng
tấc thịt, một cỗ lực lượng bạo tạc không ngừng nghỉ đang bị dồn nén trong cơ
thể hắn.

"Xem ra, võ học tăng lên là chưa đủ. Ta còn cần thời gian để chất biến, gia
tăng lực lượng."

Đối với uy lực này, Bình Lâm vẫn là tương đối hài lòng.

Điều tiếc nuối duy nhất chính là dù đã hoàn toàn hòa hợp với thân thể mới này,
nhưng tu vi bản thân hắn còn quá kém cỏi, khí huyết vẫn chưa hồi phục. Bất
quá, tạp chất trong người đã toàn bộ thanh tẩy sạch sẽ, cộng thêm Auto hack
Pro 20.17, tương lai của hắn sẽ khó mà lường hết được.

Bình Lâm miên man chìm vào suy tưởng, khóe miệng vô ý thức nở nụ cười mãn
nguyện.

. ..

Một lúc sau, Bình Lâm nhảy phắt lên bờ, trọc khí như dải lụa, từ trong miệng
hắn bắn ra, hóa thành một làn khói trắng, tiêu tán trong đất trời!

Bình Lâm cảm giác như vạn vật đều đổi mới, trong mắt hắn thế giới trở nên có
chút khác lạ, không chỉ là thị giác tăng cường, thính giác, khứu giác, xúc
giác, cảm giác đều có trên phạm vi lớn tăng cường.

Thay đổi lớn nhất, chính là tính chất bạo tạc của lực lượng toàn thân, bắp
thịt rắn chắc, tám khối cơ bụng, hoàn toàn là thoát thai hoán cốt.

Vươn vai, lập tức toàn thân xương cốt cờ-rặc rung động, bất tri bất giác, vậy
mà lại cao lớn hơn một chút, đoán chừng đã đạt đến một mét tám!

Tuy vậy, nhưng Bình Lâm lại cảm thấy loạng choạng mệt mỏi, thân thể đúng là dễ
chịu, nhưng lại truyền đến cảm giác yếu ớt, yếu ớt đến cực độ.

Cắn răng cố bước về phòng, Bình Lâm thay một bộ quần áo trắng tinh sạch sẽ rồi
cầm lấy bát cháo gà do Nam thúc đưa tới, khóe miệng hiện lên nụ cười thoải
mái.

Dù ở bất kì thế giới nào, thực lực vẫn là thứ quan trọng bậc nhất. Người, có
thể không có thế lực, nhưng quyết không thể không có thực lực mạnh mẽ. Dù ở
kiếp trước, hắn cũng chưa bao giờ có khát vọng tăng cường thực lực bản thân
như lúc này.

Cô độc trong một thế giới hoàn toàn xa lạ, điều duy nhất giúp hắn hoàn toàn
yên tâm mà sống, chính là có một sức mạnh cường đại, một sức mạnh đủ để nắm
vững vận mệnh bản thân, khống chế sinh tử kẻ khác trong lòng bàn tay.

oOo

Sau khi Nam thúc quay đi, Bình Lâm lững thững trở về phòng, nhưng mới được nữa
đường, một giọng nói vang lên :

"Lâm . . . Trần Lâm !"

Quay người lại, Bình Lâm thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi xuất hiện
ở trước mắt mình. Thiếu niên này mặc trang phục người hầu, kỳ thật trang phục
của mình cũng không khác hắn là bao, thiếu niên này mắt sáng mày rậm, dùng lời
ca ngợi để hình dung hắn chính là trông rất thông minh sáng sủa.

Đột nhiên, một đoạn ký ức hiện lên trong thức hải, người này gọi là Ngô Dịch,
trong số những người hầu của Trần gia, cũng chỉ có Ngô Dịch có quan hệ tốt với
hắn nhất.

"Lâm thiếu gia, mấy ngày này người đã đi đâu? Người không sao chứ?"

Ngô Dịch nhìn Bình Lâm, sau đó ánh mắt cẩn thận quan sát Ngô Dịch, nhỏ giọng
mà nói:

"Ta nghe nói là Trần Kiên đã làm gì đó với thiếu gia, sau đó không thấy tăm
hơi người đâu, có phải là đã xảy ra chuyện gì không, bọn hắn đã làm gì thiếu
gia thế?"

Bình Lâm hiểu ra, lập tức nói:

"Ta không sao, chuyện này, về sau ta sẽ tìm bọn hắn tính sổ."

"Lâm thiếu gia, người phát sốt hay sao? Người không có chuyện gì là tốt rồi,
lại còn muốn đi tìm bọn hắn tính sổ, ngươi muốn chết à?"

Ngô Dịch nhìn Bình Lâm trợn mắt nói.

"Thiếu gia . . ."

Bình Lâm đột nhiên nhớ tới ở kiếp trước, liền hướng Ngô Dịch nói:

"Dừng lại, về sau đừng gọi ta là thiếu gia."

"Không gọi là thiếu gia, ta đây gọi ngươi là gì? Cả Trần gia, thì chỉ có ta
cùng Nam thúc gọi ngươi là thiếu gia, ngươi còn không hài lòng? Nhanh ăn sáng
đi, ta còn mang đi rửa nữa."

Ngô Dịch trừng mắt liếc Bình Lâm, sau đó giục giã.

"Không nên gọi ta là thiếu gia, ngươi có thể gọi ta công tử."

Bình Lâm nói, lại nhìn Ngô Dịch, trong lòng cũng là có chút cảm động, xem ra
trước kia Trần Lâm còn có một huynh đệ như vậy, có thể coi là rất tốt.

"Công tử, ăn mau đi, chúng ta còn phải đi chuẩn bị đồ đạc cho ngày mừng đại
thiếu gia đỗ đạt, bằng không, lão quản gia nhất định lại tìm chúng ta gây
phiền toái."

Ngô Dịch lại hướng tới Bình Lâm nói.


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #6