Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠
Bình Lâm đi qua mấy hành lang dài, đến một một đình viện thấp bé, đây là chỗ ở
của người hầu trong Trần gia. Trần gia chính là gia tộc lớn trong trấn, riêng
người hầu cũng có hai ba trăm người, mà tộc nhân của Trần gia, trực hệ cùng
chi thứ cộng lại cũng gần bảy trăm người, một gia tộc gần bảy trăm người tất
nhiên không nhỏ.
Bình Lâm khẽ nhắm mắt, cảm nhận màn đêm lạnh giá đang nhẹ nhàng ôm ấp, sưởi ấm
thân hình và khuôn mặt có phần tiều tụy của hắn, Bình Lâm chậm rãi đi về phía
tiểu viện mà hắn vẫn sinh sống, trên đường người hầu nườm nượp qua lại liên
tục dạt sang hai bên tránh đường cho hắn, nhưng hắn không hề để ý, vẫn tiếp
tục chìm trong suy tưởng.
Bình Lâm đi vào trong viện, đứng trước một đình viện có chút cũ nát, do dự một
trong chốc lát, sau đó hắn đẩy cửa phòng ra.
Nhìn đồ dùng cùng chiếc giường có phong cách cổ xưa, cả bộ quần áo đặc thù của
thời đại này trên người lập tức niềm vui sướng khi biết được mình vẫn chưa
chết, hơn nữa còn xuyên việt dần dần trở nên bình tĩnh rồi tiếp đó tâm tư hắn
bỗng rối loạn.
Đêm nay, hắn không vào nhà, mà một mình ngồi dưới gốc cổ thụ trong sân, im
lặng hưởng thụ cảm giác màn đêm đặc quánh đang chầm chậm ôm ấp lấy thân thể,
trong lòng bỗng dậy lên cảm giác an toàn khó tả.
Bình Lâm ngửa mặt nhìn trời, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác hoang
đường, hắn cứ ngỡ mình đang ở trong một giấc mơ chứ không phải sự thật.
Hắn rên lên một tiếng, gục mặt xuống đầu gối, hai tay ôm chặt lấy gáy, đưa tầm
mắt đánh giá xung quanh, Bình Lâm chăm chú nhìn gian phòng cũ nát rồi thì thầm
:
"Ta vốn tưởng rằng mình có thể rất tiêu sái, vốn tưởng rằng mình có thể dễ
dàng buông bỏ. Vốn tưởng rằng trên đời này sớm đã không còn gì liên quan,
không còn gì để mình mình phải vướng bận. Nhưng giờ mình mới phát hiện ra,
những thứ mà mình quan tâm lại nhiều vô kể!"
Bình Lâm đột nhiên cảm thấy xúc động dâng tràn, nét mặt nhăn nhúm đau đớn, hắn
hét lên một tiếng, kích động chỉ tay lên trời, hận đời vô đối!
Kiếp trước không có tiền đồ, bây giờ được xuyên qua, bắt đầu một cuộc sống
mới, ta làm sao có thể cam chịu trở thành người tầm thường.
Kiếp trước vô năng không thể làm chủ cuộc sống, kiếp này, Ngủ, phải say trên
gối mỹ nhân, Tỉnh, phải nắm quyền thiên hạ, đây mới là thứ ta muốn.
Thoáng suy nghĩ qua mấy vấn đề đó, với tố chất tâm lý của Bình Lâm không ngờ
cũng có chút chán nản.
Đột nhiên, Bình Lâm cảm thấy một cơn đau đầu kịch liệt tràn tới, tâm tính cứng
cỏi như hắn cũng chịu không nổi phải bật ra tiếng rên rỉ, sau đó trời đất như
chao đảo xoay vần . ..
Cảnh vật xung quanh quay cuồng trước mắt, bóng đêm vô tận biến thành con quái
vật hung hãn nuốt chửng lấy hắn, mọi thứ ngày càng trở nên hư ảo . ..
Bình Lâm hô hấp khó nhọc, hàm răng cắn chặt môi đến bật máu, mí mắt như muốn
rách toạc ra nhưng hắn vẫn cố chịu đựng mà không phát ra thêm âm thanh nào
nữa.
Một thân một mình trong thế giới này, hắn phải cứng cỏi tự vượt qua mọi đau
khổ. Ở nơi xa lạ này, hắn không có ai để nương tựa, và cũng quyết không ỷ vào
bất cứ kẻ nào!
Những hình ảnh mập mờ ẩn hiện, linh động và mang đầy hơi hướng của sự sống.
Hắn ngồi bất động, mắt dán vào khoảng trống.
Hai tay do dự mà túm lấy những tia sáng kỳ lạ, nhìn chúng chui vào khoảng
trống vách tường loang lổ trước mặt, biến những bức tường khô lạnh đang vây
quanh hắn thành màn hình để những hình ảnh vật vờ kia sống lại.
Những cuốn sách mỏng teo, những bìa sách nhiều sắc màu và hình ảnh xanh, vàng,
đỏ, tím.
Đột nhiên không gian và thời gian như ngừng lại, chỉ còn sự nghi hoặc tràn
lan, cùng tiếng thở ngập ngừng trong không gian hoang, lạnh.
Thời đại nào tâm thức ấy. Đất nước nào phong tục ấy. Ai có thể nghĩ ra sự thật
đằng sau thứ ánh sáng ấy.
Bình Lâm cứ yên lặng mà nhìn lấy, sau một hồi, hắn hít một hơi dài, lấy lại tự
tin và vươn tay chạm lấy nó - thứ ánh sáng mang theo hơi thở của sự sống.
Chữ viết quen thuộc. Những cái móc chữ A, cái đuôi chữ T, chữ O tròn trịa,
kiểu cọ. Những cái móc, cái đuôi quen thuộc của ký ức thuở trước. Hình ảnh
ngày một rõ ràng, bốn chữ cái như nhảy nhót trước mặt Bình Lâm, từ tốn mà xếp
thành 8 chữ : "Auto hack"
Wtf ???
oOo
Thần trí mơ hồ, Bình Lâm cảm thấy trong não hải bỗng xuất hiện đốm sáng xa
xăm, càng lúc càng gần, càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng
rõ, cuối cùng hoá thành một khối vuông chói lóa, toả sáng rực rỡ. Nó không
ngừng xoay tròn trong đầu hắn, sau mỗi vòng xoay lại phun ra một quầng sáng
thánh khiết mênh mông, đồng thời cũng đem đến cho hắn cảm giác đau đớn muốn
chết đi sống lại như trải qua mười tám tầng địa ngục!
Thân thể hắn hoàn toàn tê dại, chân tay mất hết mọi cảm giác, ý thức dần trở
lên mơ hồ, chỉ có đôi mắt vẫn mở trừng trừng nhìn thế giới xung quanh, đôi mắt
đó càng ngày càng biến thành đỏ sậm, đỏ như máu vậy . ..
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, một cơn gió lạnh chợt thổi qua, Bình Lâm
đột nhiên rùng mình ớn lạnh.
"Cuối thu, ban đêm quả nhiên thật lạnh!"
Hắn nghĩ thầm, đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Hắn đứng bật dậy, mồ hôi sớm làm ướt đẫm quần áo từ bao giờ . ..
Dường như hắn vừa trải qua một vòng sinh tử luân hồi!
Xuyên việt đến thế giới này, dù thừa kế thân thể của Trần Lâm nhưng hắn thuỷ
chung vẫn là Bình Lâm, mãi đến khi trải qua lần sinh tử này hắn mới thực sự
thân hồn hợp nhất, thực sự trở thành Trần Lâm, thực sự làm chủ thân thể!
Không vội sửa sang bộ dạng nhếch nhác, hắn lập tức chạy vào nhà, khoanh chân
ngồi xuống, đôi mắt nhắm chặt, tập trung tinh thần chìm vào thức hải, cẩn thận
cảm ngộ. Hắn biết nỗi thống khổ lúc trước hoàn toàn do một khối hình đã nhập
vào thân thể hắn gây ra, nên lập tức nghĩ tới có điều quỷ dị.
oOo
Những ngày gần đây, ngoài trời cứ mưa tầm tã, mưa dầm dề, mưa như tiếng nỉ
non, day dứt của đất trời mãi không thôi. Mưa mãi như thế, nên trời ngày một
lạnh, tuyết rơi phủ đầy sân.
Mưa tuyết . . . như hàng vạn cánh hoa thủy tinh rơi vỡ nằm nghiêng ngả trên
mặt đường lạnh lẽo, những hạt nước và cái không khí rét buốt khiến người ta
rùng mình, cái lạnh ôm ấp đến hơi thở cũng nặng nhọc.
Không ánh sáng, mơ màng nhìn màn hình toát ra thứ ánh sáng vô cảm. Từng dòng
chữ nhanh VJgxY gọn chạy vào trong mắt, miệng mỉm cười khẽ, trí não bất giác
giật mình thấy đau âm ỉ trước ngực, càng đau càng cười.. nụ cười cơ hồ sắp
biến thành cái gượng gạo của nước mắt…
Chực chờ thứ ánh sáng mau mau nhanh đến, mang theo bóng tối bao trùm căn phòng
này…
Ngẩn người…
"Đây không phải là . . . phần mềm tool hack Thịnh Thế của ta sao ?"
Bình Lâm cảm giác mình muốn điên rồi, liên tiếp xuất hiện ảo giác.
Từ xuyên việt đến ma quỷ, giờ lại là cái gì đây ?
Đây thực chất là một cái phần mềm hack, mà Bình Lâm sử dụng trong giai đoạn
đầu chơi Thịnh Thế, nhưng rồi sau này hắn bị khóa acc, và phần mềm này cũng bị
hắn lãng quên.
Phần mềm gọi là Auto hack Pro 20.17, với giao diện cực kỳ đơn giản.
Lúc này, Bình Lâm đã giữ được bình tĩnh, bắt đầu đăng nhập.
[Service] Bắt đầu nhập mã key.
"U2G26P-99878" Bình Lâm quen thuộc nghĩ.
"Đăng nhập thành công . . ." Âm thanh máy móc vang lên.
[Service] Thành công : đăng nhập
"1% . . . 2% . . . 100%"
[Update] Phiên bản hiện tại đã được cập nhật
Cập nhật phiên bản ?
. ..
[Update] Kiểm tra thông tin phiên bản
. ..
[Update] Bắt đầu hoạt động
. ..
[Service] Đang chờ hệ thống
. ..
[Service] Hệ thống thành công đăng nhập.
—— —— ——
Tài khoản : Bình Lâm
Võ học : Vân Vụ Quyết (lv 3), Quyền Pháp Cơ Sở (lv1).
Tiền dư trong tài khoản : 0