Rời Đi (sửa)


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

Đứng nhìn bóng lưng càng chạy càng xa, cô ả tiểu Thanh đè lại chuôi kiếm, nhịn
không được hỏi: "Tiểu thư, cứ như vậy để hắn đi sao ?"

"Không cho hắn đi, còn lưu hắn lại để làm gì ?"

"Thế nhưng là. . . Hắn. . . Hắn vấy bẩn danh tiết của . . . đem tiểu thư ngươi
đều nhìn hết á! Tiểu thư thiên kim chi thể, sao có thể. . ." Tiểu Thanh hiển
nhiên phi thường để ý tới sự việc xảy ra trước đó.

Thiếu nữ tựa hồ không có để ý, chỉ nhàn nhạt thở dài : "Ta lần này mượn Hàn
Huyền Đàm trùng kích « Minh Hỏa Thông U Quyết » tầng thứ bảy, không những
không thể thành công, ngược lại để hàn khí xâm nhập tạng phủ, tình huống lúc
đó, quả nhiên là nguy cơ sớm tối. . ."

(Google map online : Hàn Huyền Đàm nằm ở gần rìa ngoài Ám Nguyệt Cốc)

"Cái gì ?" Tiểu Thanh nghe vậy hoa dung thất sắc, trường kiếm lại bị ném đi,
lo lắng tiến lên, "Tiểu thư . . . Vậy ngươi bây giờ không có sao chứ ?"

"Đã không có gì đáng ngại."

"Thế thì tốt quá, tiểu thư mà có mệnh hệ gì, tiểu Thanh . . ." Chuyển buồn
thành vui, Cô ả nha hoàn nói : " Mà thôi, Hàn khí xâm nhập tạng phủ, tiểu thư
có thể tự hành loại trừ. Xem ra tiểu thư mặc dù trùng kích tầng thứ bảy thất
bại, nhưng công lực nhưng vẫn là có tinh tiến."

Tuyệt sắc nữ tử khóe miệng cười khổ: "Cũng không phải là ta tự hành loại trừ
hàn độc."

Nghe vậy, Tiểu Thanh khẽ giật mình : "Chẳng lẽ ?"

"Ta không biết, bất quá người này có thể một mình cứu ta mà không sợ hàn khí
của Hàn Huyền Đàm dấn thân thì tất có bí mật."

Tiểu Thanh có chút unbelievable : "Tên kia, nhiều lắm thì là Khai Mạch tầng 3
? Cách Ngưng Mạch đều còn rất xa! Điểm này công lực, có thể vì tiểu thư loại
trừ hàn độc, lại còn hàn khí bất xâm ?"

"Đây cũng là điều làm cho ta không hiểu." Tuyệt sắc nữ tử nhìn qua phương
hướng Bình Lâm rời đi, như có điều suy nghĩ, nhưng giờ phút này hắn đã vô ảnh
vô tung biến mất.

Hắn rốt cuộc ẩn giấu đi cái gì ?

"Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu ?"

"Nhiệm vụ của chuyến này là gì ?"

"Điều tra phương thức hoạt động của các Học Viện, vì tổng bộ đào móc nhân tài,
đề cử tân nhân." Tiểu Thanh nghiêm mặt nói.

"Như vậy, ở gần đây nhất là địa điểm nào ?"

"Cách đây 2 trăm dặm có một cái Học Viện Chiến Tranh, trụ sở và các chi nhánh
. . ."

oOo

Trên đường đi, Bình Lâm cuối cùng rõ ràng, vì cái gì mà tuyệt sắc nữ tử sẽ nói
Ám Nguyệt cốc không phải là nơi hắn có thể lưu lại.

Bởi vì nơi này mỗi một cái cây, mỗi một ngọn cỏ, thậm chí từng cái sinh vật
tầm thường, tựa hồ cũng ẩn chứa vô hạn sinh cơ, nhưng lại ẩn chứa vô hạn sát
cơ . ..

Đêm nay ánh trăng cực kỳ mông lung, le lói xuyên qua tán lá tựa như một làn
sương mù, phía xa xa, bóng cây lắc lư, gió mát phất phơ, Bình Lâm mơ hồ thấy
được một thiếu nữ tóc dài xõa vai đang ngồi xổm phía sau gốc cây đa già đằng
xa.

Không hề nhúc nhích, thiếu nữ nấp đằng sau bóng tối, hai tay ôm lấy đùi,

Hai con mắt to tròn, mở to, cùng Bình Lâm liếc nhìn nhau.

Cmn, cái quỷ gì ?

Da đầu tê rần, Bình Lâm giật nảy mình, vươn tay nhặt lấy dưới đất một cành cây
khô, cả người phản xạ có điều kiện lui lại phía sau.

Bất chợt, vừa lúc ánh trăng chiếu tới, hắn nhìn vào trong vũng nước đục . . .
chỉ thấy có một cái bóng đen sì đang đeo bám sau lưng mình, đầu của nó chui
vào nách, hai cánh tay ôm lấy eo, cứ như vậy dán chặt tại sau lưng.

Hít lấy một hơi khí lạnh, hắn lập tức lấy nhánh cây vụt liên tục vào bóng đen
làm nó thét lên một tiếng gào thê lương, cả thân hình chợt biến thành tia
chớp, vèo một cái liền lẻn đến bên cạnh thiếu nữ phía sau gốc đa.

oOo

Trần gia, ở Trấn Thanh Vân được coi như là một đại gia tộc, nhắc tới Trần gia,
người Trấn Thanh Vân ai ai cũng biết. Lão gia chủ của Trần gia đã đạt tới
Thiên Nguyên Cảnh, ở trong toàn bộ Trấn Thanh Vân cũng là nhân vật số một số
hai.

Mà Trần gia không chỉ là võ đạo thế gia mà đồng thời cũng kinh doanh không ít
cửa hàng ở Trấn Thanh Vân, nghe nói cơ ngơi bên ngoài trấn cũng không ít.

Màn đêm buông xuống, hàn khí trên bầu trời bắt đầu lan tỏa làm bông tuyết tung
bay, một thiếu niên từ trong màn đêm đi ra, dáng người đơn bạc, quần áo vừa cũ
vừa rách nát, thân hình cô độc đón từng cơn gió lạnh phiêu đãng trong không
gian, càng hiện lên sự nghèo túng.

Thiếu niên đi về hướng Trấn Thanh Vân, trước một khu nhà lớn, vừa đi trước vừa
lẩm bẩm nói:

"Đây là Trần gia sao ?"

Vị thiếu niên này không thể là ai khác, đó chính là Bình Lâm.

Sau một chuyến du lịch Ám Nguyệt cốc, khiến hắn toàn thân trên dưới quần áo
tả tơi, lộ ra cực kỳ chật vật.

Trần gia được bao quanh bởi tường cao, đình viện nối tiếp nhau không ngớt,
dựa theo trí nhớ của Trần Lâm, phong cách kiến trúc của Trần gia có điểm giống
'cổ lâm viên' Tô Châu của Trung Quốc ở kiếp trước.

. ..

Cửa sau vừa mở ra, một lão nhân nhìn thấy Bình Lâm, vội vàng ân cần nói, trong
mắt mang theo vài phần thương cảm.

"Trần Lâm, rốt cục người đã trở về, ngươi đã mất tích năm ngày rồi, ta nhớ
ngươi muốn chết, ngươi nhanh trở về đi."

"Ta biết rồi, Nam thúc."

Theo trong trí nhớ, Bình Lâm nhận ra lão bộc này là Nam thúc, sau khi mẫu thân
qua đời, thì ông là người duy nhất đối tốt với hắn, khi hắn còn bé vẫn luôn để
ý chăm sóc hắn.

"Trần Lâm . . ."

Nhìn bóng lưng Bình Lâm, trong đôi mắt xám tro của lão bộc chợt lóe lên tinh
quang nhưng ngay sau đó khôi phục lại ánh mắt tối tăm, mờ mịt, rồi từ từ đóng
lại cửa sau.


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #3