Trần Kiên


Người đăng: ๖ۣۜTɧє Hσl∂єʀ ⎠

Từ hoa viên trở về Hậu viện, Bình Lâm vừa vặn lại bắt gặp Ngô Dịch đang chạy
đến, kích động nói với hắn:

"Công tử, ta đã nhìn thấy Độc Cô tiểu thư, quả thật là xinh đẹp, không hề kém
Nhã Uyên tiểu thư một chút nào!"

"Uhm, bình thường thôi."

Bình Lâm mỉm cười nói, Độc Cô tiểu thư kia mặc dù nhìn không tệ nhưng nếu so
về khí chất thì cô không thể nào so với Trần Nhã Uyên được, ngược lại, cô nha
hoàn đó mới thực sự khiến hắn phải động tâm.

"Chẳng lẽ người nhìn thấy rồi? Ta cảm thấy quả thực là không tệ, hắc hắc."

Ngô Dịch cười hắc hắc nói ra:

"Đáng tiếc là một thiên kim tiểu thư như vậy không để ta vào trong mắt, ngược
lại, ta cảm thấy Tiểu Thúy không tệ. Nhưng bây giờ ta chỉ là người hầu cấp
thấp, nàng cũng không thèm để ý đến ta, nếu ngươi ngang bằng với Trí thiếu gia
thì tốt rồi, ta đi theo ngươi, nhất định Tiểu Thúy sẽ đến tay ta."

"Nhìn ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy. . ."

Bình Lâm trừng mắt nhìn Ngô Dịch một cái, ngay sau đó tinh quang trong mắt lóe
lên:

"Sau này ngươi đi theo công tử ta, công tử ta sẽ cho ngươi ăn no uống say, cho
ngươi lấy một cái thiên kim đại tiểu thư!"

"Người nói thật dễ nghe, nếu thật sự có một ngày như thế, ngươi bắt ta làm gì
ta cũng làm."

Ngô Dịch khe khẽ thở dài, đến bản thân thiếu gia còn khó bảo toàn mà còn đi lo
cho mình. Từ nhỏ mình đã bị bán vào Trần gia làm người hầu cấp thấp, đời này
xem như không thể có tiền đồ gì nữa rồi.

Bình Lâm mỉm cười nhìn Ngô Dịch. Trong Trần gia hắn là một kẻ yếu, không có
chút thế lực nào, nhưng Ngô Dịch lại là người thông minh, cơ trí, nếu mình cố
gắng bồi dưỡng hắn thì không biết chừng sau này hắn có thể trở thành một phụ
tá đắc lực. Hơn nữa, Ngô Dịch lại là người trung tâm, tuyệt đối sẽ không phản
bội mình.

Lúc này, tất nhiên Ngô Dịch không thể ngờ tới, không lâu sau đó vận mệnh của
hắn cũng thay đổi. Nhiều năm về sau, toàn bộ Huyền Ảnh Quốc không ai không
biết Ngô Dịch chính là một trong số những người quan trọng nhất bên cạnh Bình
Lâm.

Tất cả sự việc xảy ra ở Hoa viên chỉ như một khúc nhạc dạo, Bình Lâm thong thả
bước đi, trong lòng hơi có chút nuối tiếc, vị chú ba kia tựa như mũi nhọn của
một thanh kiếm tuyệt thế, cho dù có bị gãy thì nó cũng tuyệt đối không bị đất
cát chôn vùi mà lại tản ra hào quang hùng hổ tới dọa người.

Nhưng thanh kiếm tuyệt thế sắc bén ấy bây giờ lại đang ẩn giấu trong bao!
Không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể tuốt ra, uống máu quân thù.

. ..

Mà dạo này, bọn người hầu trong Trần gia còn phát hiện thêm một điều kì quái
mới nữa ở vị Lâm thiếu gia này: Đêm đêm hắn đều biến mất, đi mãi đến tận sáng
rồi mới về.

Hắn không phải đi vui đùa nghe hát, mà là đi tới khu rừng bia ngoài Ám Nguyệt
Cốc.

Tự mình luyện tập Cơ Sở Quyền Pháp.

oOo

Rửa mặt xong, Bình Lâm hít sâu một hơi, bước nhanh đến diễn võ trường trong
gia tộc.

Vù! Vù!....

Hắn hạ thấp người thành thế trung bình tấn, song quyền ẩn ẩn sinh phong, diễn
qua luyện lại kinh điển Cơ Sở quyền pháp của gia tộc.

"Cơ Sở Quyền Pháp" chỉ là một loại trụ cột võ học lại được Bình Lâm luyện tập
cẩn thận tỉ mỉ, thuần thục lưu loát.

Tại thế tục, phổ thông võ học được chia làm năm đẳng cấp: cơ sở, hạ cấp, trung
cấp, cao cấp, đỉnh cấp.

Cơ sở võ học là ngưỡng cửa thấp nhất, lấy rèn luyện thân thể, cường hóa khí
huyết làm chủ, lực sát thương có hạn.

Nói chung, võ học đẳng cấp càng cao thì uy lực càng lớn, hiệu quả tu luyện
càng tốt.

Có điều Bình Lâm lại là con riêng của gia chủ với một nha hoàn, lại không có
thiên phú hơn người nên rất khó được tiếp xúc với võ học cấp cao.

"Vẫn là thể lực quá yếu."

Luyện một lúc lâu, người Bình Lâm đã mồ hôi đầm đìa, hô hấp gấp gáp.

Thiên phú của hắn cũng không thấp, sở dĩ không theo kịp đệ tử của Trần gia là
vì bọn hắn nắm giữ phương pháp tu luyện cao cấp hơn, gia cảnh lại giàu có, hay
được sử dụng một ít linh đan dược liệu trân quý, để cho tốc độ tu luyện tăng
cao.

Tục truyền một ít đệ tử Trần gia từ nhỏ đã được dùng nước thuốc trân quý cường
hóa thân thể. Trước mười tuổi đã đột phá thành công Khai Mạch tầng 1, đạt được
ưu thế nhất định.

Ngay từ điểm bắt đầu, Trần Lâm đã kém bọn họ quá xa.

Nửa canh giờ sau, vầng thái dương mới từ từ lộ ra ở phía chân trời.

Trên diễn võ trường dần nhiều ra một ít đệ tử của Trần thị gia tộc, đùa đùa
giỡn giỡn, cãi nhau chí chóe.

Đến khi ánh mắt của bọn họ lướt qua Bình Lâm thì lại lộ vẻ lạnh nhạt, thậm chí
còn lộ vẻ xem thường cùng khinh rẻ.

Loại thái độ biểu hiện này cũng không chỉ nhằm vào một mình Bình Lâm.

Đệ tử của Trần gia, trước sau như một đều có hơi bài ngoại, xem thường, ghen
ghét vị thiếu gia này.

Ở trước mặt đệ tử chi tộc cùng Lâm thiếu gia, bọn họ đều có cảm giác ưu việt
kỳ lạ!

Trong lúc Bình Lâm hơi thất thần, từ phía sau truyền đến tiếng kêu gào: "Phế
vật! Ngã xuống cho ta!"

BỊCH!

Một bàn tay cứng rắn như sắt, đập mạnh xuống bả vai y.

"Là ngươi . . ."

Thân hình Bình Lâm khẽ lảo đảo, chẳng mấy chốc lại đứng vững.

Người đến là một vị thiếu niên mặc áo đen, thân thể khỏe mạnh, mày thô mắt hổ,
trong ánh mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm, lộ tư thái từ trên cao nhìn xuống
Bình Lâm.

"Trần Kiên! Ngươi có ý gì?"

Bình Lâm lạnh lẽo quay sang, phẫn nộ, giận đến mức đứng không yên.


Xuyên Không Kỳ Truyện - Chương #14