Người đăng: AngelScabbard
“Khục... đáng tiếc.... đáng tiếc a...”
Ngồi dựa trên tường sắt, Jack đột nhiên cười thảm một tiếng.
“Đừng động đậy, Jack, nếu không miệng vết thương sẽ lại hở ra.”
Charlotte mắt thấy đối phương đang không ngừng giãy dụa, vội vã dùng tay ấn
hắn ngồi lại xuống.
Khuôn mặt, cũng không khỏi hiện lên lo sợ biểu tình.
“Không cần, Charl... Cho dù vết thương lành lại mà nói, ta cũng không sống
được bao lâu.”
Jack nhìn xuống dính đầy máu băng gạc, lộ ra không có gì sánh nổi chết lặng.
Đã từng được chứng kiến tận mắt chính phủ “thí nghiệm”, đương nhiên hắn biết
rằng một khi đã bị cắn, kết cục sẽ biến thành như thế nào.
Nghĩ đến đây, vết thương truyền tới đau nhức, làm hắn thống khổ nhắm mắt lại.
Không ngờ, chính mình cũng có ngày phải nằm hấp hối như hôm nay...
Liệu đây có phải là Chúa Trời đang đối với hắn trừng phạt?
“Không sống được bao lâu... có ý gì? Jack, đừng làm ta sợ.”
Charlotte cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, thế nhưng khóe miệng theo bản năng lại
run rẩy liên tục.
“Không cần phải bi thương, Charl. Người sinh có số, vận mệnh sắp đặt, ta chết
cũng là điều đương nhiên.”
Jack vô lực lắc đầu, làm một nhà khoa học, bí mật nghiên cứu một thứ trái
ngược với lý lẽ tự nhiên như vậy, hắn đã sớm có giác ngộ đối với thất bại,
cùng với tử vong.
Chỉ là không ngờ, ngày này lại đến nhanh như thế.
Thật sự, quá nhanh.
“Jack....”
Charlotte ngơ ngẩn nhìn tóc bạc trắng đi trung niên, trong lòng chỉ là một
mảnh trống rỗng.
Tám năm trước, gia đình vì nội ngoại chiến tranh mà tan vỡ, họ hàng cầm lấy di
sản mà ly biệt, để lại một mình nàng đơn độc ngoài đường.
Những hôm lang thang đói nghèo, cùng với những lúc trắng đêm không ngủ.
Năm ấy, Charlotte thực sự vô cùng khốn khổ.
Cứ lang thang sống mãi như vậy cho đến khi, một người trung niên nhận nàng về
làm con nuôi.
Charlotte hoàn toàn không biết gì về hắn.
Chỉ duy nhất một lần, hắn tự gọi mình là “Jack”.
Jack dạy nàng biết ăn học, biết cư xử đúng mực, biết làm thế nào ứng đối
tốt....
Biết cách vui vẻ, biết cách buồn rầu, biết những cảm xúc kiềm nén....
Jack dạy nàng tất cả những gì chính mình có được.
Thế nhưng, Charlotte lại chưa bao giờ gọi hắn là “phụ thân”.
Jack không phản đối việc này, tuy vậy, hắn vẫn gọi Charlotte là “con gái”.
... Cứ như vậy, ngày qua ngày, Charlotte theo từng năm thời gian lớn lên.
Đồng thời, nàng hiểu nhiều hơn về thế giới bên ngoài, cũng như là, chuyện của
Jack.
“Charl, ta đã làm một chuyện mà Chúa Trời không thể dung thứ.”
Jack nhìn lên trần nhà, khàn giọng thì thào, tầm nhìn dần mất đi ánh sáng.
“....”
Charlotte không nói gì, nước mắt chảy xuống từng giọt.
“Charl... Ta không mong chính mình được lên Thiên Đàng, nhưng mà, chỉ cần
ngươi có thể tiếp tục sống sót, sống qua khỏi địa ngục này...”
Jack từ từ lấy trong người một ống tiêm bọc, run rẩy đặt vào trong tay nàng.
“... Hứa với ta được không, con gái?”
Nói xong lời này, thân thể gầy gò của Jack phảng phất như mất đi khí lực, tay
nắm lấy ống tiêm cũng dần buông ra, cuối cùng hoàn toàn không có động tĩnh.
Hắn đã chết.
Charlotte nhìn thấy đã không còn nửa điểm sinh cơ nam tử, rốt cuộc không nhịn
được nữa, chăm chú đem hắn ôm, lên tiếng khóc rống...
“Ta hứa với ngươi, phụ thân.”
“Chỉ cần.... ngươi có thể sống sót... được không?”
“Làm ơn.... phụ thân... tỉnh lại....”
“Phụ thân...”
Ba năm rồi, cuối cùng cũng gọi hắn một tiếng “phụ thân”.
Thế nhưng giờ khắc này, tất cả đều đã không kịp.
.............
Thất Phương nhìn đi nhìn lại xung quanh căn phòng, đúng như dự đoán, không một
thứ gì trong này quen thuộc với hắn.
Đặc biệt mà nói, trong đầu một cái tự xưng “Hệ Thống” cũng như vậy.
May mắn tuy nói là ở trong đầu, thế nhưng nó cũng không thể đọc được Thất
Phương ý nghĩ, có nghĩa là không can thiệp trực tiếp vào não bộ.
Nếu không... muốn tách cái này “Hệ Thống” vi sinh vật ra khỏi người, chẳng
khác gì vứt não của mình cả.
Dù sao đi chăng nữa...
“Tại sao, lại ở đây?”
Thất Phương lấy tay sờ sờ phía sau vết thương, nhưng không có.
Chẳng phải vừa mới trúng đạn từ tay bắn tỉa à? Vết thương phải có chứ?
“Mơ?”
Lẩm bẩm một tiếng, nhưng ngay lập tức lắc đầu phủ định. Nếu chỉ là giấc mộng
mà nói, hẳn là không chân thực như thế này đâu?
“Hừm...”
Thất Phương bản năng sờ cằm, ánh mắt híp lại thành tuyến.
Vũ khí không có trên người, hơn nữa ở đây không phải là quen thuộc địa hình,
đơn giản là hoàn toàn chẳng có đất dụng võ.
Bây giờ mà gặp cầm súng kẻ địch, hay là cường đại thây ma, chết là cái chắc.
Điều kiện bắt buộc bây giờ là phải kiếm được vũ khí, ít nhất dao phay hay đá
nhỏ cũng được, còn hơn là tay không chiến đấu.
“Ừ?”
Đảo mắt xung quanh, cuối cùng hắn quy về một cái tủ gỗ.
Nó được để ở một góc nhỏ, nhìn qua trông có vẻ lộ liễu.
“Bắt đầu từ nó đi.”
Thất Phương nhanh chóng đi tới.
Tủ gỗ tổng cộng có 3 ngăn, dọc từ trên xuống dưới, tay cầm phủ bụi đã lâu.
Hắn lập tức mở ngăn thứ nhất.
“Không có.”
Nhìn thấy bên trong trống rỗng, Thất Phương không tỏ vẻ quá quan trọng, tiếp
tục mở ngăn thứ 2.
“Đây là, một khẩu súng cầm tay?”
Trong miệng lẩm bà lẩm bẩm, hắn từ từ lấy súng.
(Glock-17)
(Loại hình: Vũ khí nóng - Cầm tay)
(Đạn: 9x19mm Parabellum)
(Độ bền: Bình thường - Cao)
(Chú thích: Có thể sử dụng được)
(Có thể mang ra phó bản: Không)
Đó là thông tin mà “Hệ Thống” mang cho hắn tin tức.
Thất Phương ngẩn người, nhất thời có chút ngạc nhiên, hắn cũng chưa từng thấy
“Hệ Thống” biểu hiện ra tác dụng một mặt.
Bất quá nó làm thế nào truyền tải tin tức vào trong đầu mình? Sóng não? Nào đó
thần bí lực lượng?
Còn nữa, phó bản lại là cái gì? Một loại viết tắt ký hiệu?
Thất Phương hoàn toàn không rõ.
... Thật đáng sợ vi sinh vật.
“....” Hắn im lặng mở ra băng đạn, mặc dù động tác hơi cứng ngắc.
Lúc trước làm nghiệp thợ săn, cũng có chút tiếp xúc với loại này súng cầm tay.
“2 viên.”
Thất Phương đếm xong, yên lặng đút lại vào trong băng, tay lên đạn.
Số lượng quá ít, nhưng mà không sao, quan trọng là biết cách sử dụng là được.
“Còn lại...” Thất Phương nhìn vào ngăn thứ ba, dưới cùng một cái.
Hắn nhanh chóng mở ra.
“Ân, dao găm?”
Đây là một con dao rất bình thường, mặc dù dáng vẻ chưa từng sử dụng qua.
(Dao găm)
(Loại hình: Vũ khí lạnh)
(Độ sắc bén: Bình thường)
(Độ bền: Yếu)
(Chú thích: Có thể sử dụng được)
(Có thể mang ra phó bản: Không)
Ừ, lần này thì không cần “Hệ Thống” giải thích hắn cũng biết.
“Đồ tốt.”
Đánh giá đi đánh giá lại, Thất Phương cuối cùng cho ra một kết luận.
Sau khi cất vũ khí vào trong túi quần, hắn tiếp tục loanh quanh phòng tìm kiếm
hữu dụng đồ vật, nhưng mà bỏ qua Glock-17 cùng với dao găm, Thất Phương không
kiếm được cái gì nữa.
Nhìn xung quanh lần cuối, nếu đã không còn giá trị ở đây...
“Đi thôi.”
Thất Phương co rúm người, căng thẳng mở cửa sắt.
Đối với một nơi hoàn toàn xa lạ thế này, hắn chỉ có cảnh giác.
“Kẽo kẹt...”
Tiếng kêu cửa phát tán làm người ta rùng mình.
Thất Phương nhẹ ló mặt ra ngoài, dao trong tay sẵn sàng động thủ.
... Tuy nhiên, ở trong tầm mắt hắn, bên ngoài hành lang lại chẳng xuất hiện
bất cứ bóng dáng sinh vật nào.
“Ân.” Điều kiện tốt, Thất Phương chân không tiếng động đi khỏi cửa.
Đây là một chuỗi hành lang làm bằng sắt thép, tường dĩ nhiên bị một cỗ lực
lượng nào đó tàn phá, trở nên mục rữa.
Trên đường là một đống phụ kiện, mảnh gỗ, linh tinh các loại.
Hừm hừm, dấu hiện không ổn chút nào.
“Đáng sợ lực phá hoại.”
Thất Phương nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.
Rốt cuộc sinh vật nào có thể tạo thành lớn như vậy lực phá hoại?
Thây ma?
Hắn chí ít chưa bao giờ thấy con nào có thể mạnh thế này.
Biến dị thú?
Nếu là thật, chắc chắn không thể trực diện đối đầu với nó, chuồn là thượng
sách.
... Ha, cầu mong thực sự không phải biến dị thú đi.