Quái Vật


Người đăng: AngelScabbard

Biến dị thú, đó là một cái biệt danh mà sinh tồn giả đặc biệt phải lưu ý.

Nếu như nói thây ma là đến từ địa ngục ma quỷ, vậy biến dị thú lại là đứng đầu
trong đó quỷ vương.

Đặc biệt dính một hai vuốt của nó, coi như viết di chúc thời gian cũng không
đủ.

Thất Phương một thời, chưa bao giờ biết được thực lực thật sự của đối phương.

Bất quá, rất nhiều người đã bỏ mạng chỉ vì liều mạng với này quái vật.

“Phù...”

Thất Phương bỗng nhiên thở dài một tiếng, không khỏi sờ sờ lưỡi dao, cảm nhận
bàn tay truyền đến từng đợt lạnh lẽo.

Ánh mắt theo đó, hơi âm trầm xuống dưới.

Từng đối đầu với biến dị thú hắn, đương nhiên biết nó khủng bố thế nào.

Đây đơn giản đã không thuộc về nhân loại có thể hiểu rõ phạm trù.

Nếu không phải là từng chiến đấu với này sinh vật, Thất Phương cũng không cho
rằng trên thế gian này, xuất hiện một cái khủng bố đến như vậy.

Tất nhiên, trận chiến lúc đó cũng không phải là gì tốt đẹp hồi ức.

Bằng chứng chính là trên ngực hắn một đạo thật lớn vết thương.

Nghĩ đến đây, Thất Phương kéo cổ áo, nhìn đến bên trong.

“Không có?”

Hắn lần này liền cảm giác thật sự khó tin rồi.

Giống như đã nói vậy, trên ngực vốn chính là khó mà quên nổi vết tích, bây giờ
thì không cánh mà bay, chỉ để lại trắng tinh một bộ phận. Người ngoài nhìn
vào, hẳn sẽ không nhận ra này lồng ngực, lại đã từng in sâu một đạo kinh người
dấu vết.

“Không thể nào.”

Thất Phương sờ tới sờ lui, thế nhưng đích xác trước mắt cảnh tượng là thật,
cảm giác này cũng là thật, đau đớn hoàn toàn không có.

“....” Thất Phương trầm mặc, từ từ rút tay về.

Trong lòng hắn, đồng thời dâng lên cảm giác ớn lạnh.

Không biết lý do gì, chỉ là đột ngột cảm thấy ớn lạnh.

Hắn nhận ra chính mình quên mất một đống nghi vấn lớn đang cần phải giải
thích.

Vì sao hắn lại mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở đây?

Lý do gì mà thân thể không có chút nào xuất hiện qua vết thương dấu ấn?

Vân vân và vân vân...

“... A!”

Đang miên man suy nghĩ Thất Phương đột nhiên người run rẩy, không chút lý do
gì xông thẳng vào căn phòng bên cạnh, thuần thục đóng cửa lại, ngồi xổm, nhanh
chóng dựa tai sát tường.

Mặt mày tái nhợt, miệng không dám thở gấp một tiếng.

Cái cảm giác khiến cho tâm thần run rẩy đó, chẳng phải đó là....

Chỉ thấy một lúc sau, tai hắn tiếp nhận một tiếng bước chân.

Bước chân rất xa, rất nhẹ, thế nhưng mang đến tạp âm hỗn loạn khó tả.

“... Ừ?” Thất Phương nâng mày.

Dĩ nhiên không phải là biến dị thú?

Trong dự kiến của hắn, nó âm thanh hẳn phải là thật to lớn, thậm chí rung
chuyển đại địa tiếng bước chân mới đúng.

Chẳng lẽ là một loại quái vật khác? Có thể lắm chứ?

Nhưng cho dù bất kể đối phương có như thế nào, hiện giờ vẫn không nên chạy
khỏi phòng. Lúc này mà đột nhiên đầu óc có vấn đề xông ra ngoài, trăm phầm
trăm tự tìm đường chết.

Tất nhiên, vì đề phòng xảy ra bất trắc, Thất Phương ngay lập tức rút ra
Glock-17, tay còn lại cầm dao, cả người đều căng cứng, bắp thịt co lại.

Chân trượt lấy đà, phòng ngừa bất ngờ tập kích.

... Theo thời gian trôi qua, tiếng bước chân ngày càng gần, ngày càng rõ rệt.

Thất Phương có thể cảm nhận được nhịp tim cũng đang vang lên “thình thịch”
liên tục tần suất, càng lúc càng nhanh, phảng phất giống như muốn thoát ra
khỏi lồng ngực.

“Hô hô.”

Va chạm thanh âm rõ ràng truyền đến trong tai hắn.

Đối phương đã ngay sát chính mình, khác biệt với nhau chỉ là cách một bức
tường nhỏ mà thôi, không quá độ dày 2cm.

Sau đó... tiếng bước chân đột ngột dừng lại.

“Thịch.”

Thất Phương khựng người, nhịp tim bản năng chậm đi một nhịp.

Cảm giác nguy hiểm, một lần nữa nổi lên.

Có thể ngươi sẽ không tin tưởng loại này không khoa học lý do, thế nhưng mà
sinh sống hoang dã đã nhiều năm Thất Phương, cho dù được phép lựa chọn lại,
hắn vẫn sẽ y nguyên tin tưởng vào trực giác, mà không phải là lý trí phương
diện.

Ừm, nói thế nào đây? Y hệt như sống trong khoa học thời đại mà nhân loại vẫn
tin ma quỷ tồn tại vậy.

Tóm lại, bây giờ thì phải làm cái gì? Chẳng lẽ đi trốn?

Thất Phương đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng lại không có bất kỳ chỗ ẩn nấp nào
lý tưởng.

Trong lòng lúc này hơi thấp thỏm, vô số ý nghĩ lóe qua.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Muốn hắn thật phải phản công trở lại?

“Không còn cách nào.”

Thất Phương nín hơi một lúc lâu, sau đó chợt thở nhẹ ra, tình hình hiện nay
bắt buộc hắn phải liều mạng.

Đạn 2 viên, dao một cái, xem chừng có thể sống sót hay không, còn tùy thuộc
vào sử dụng nó người.

“....” Thất Phương chậm rãi không tiếng động lui xuống, tay cầm súng bắt đầu
giương lên, nòng ống chĩa vào cửa sắt đang đóng. Chỉ cần đối phương phá cửa
vào đến đây, vậy thì súng lập tức bóp cò.

1 giây đi qua, vẫn không có động tĩnh....

“....” Thất Phương đứng nguyên tại chỗ.

3 giây đi qua, cửa phòng đột nhiên nhẹ rung.

“....” Thất Phương ánh mắt ngưng đọng.

8 giây.... Cửa sắt giống như bị một lực nhỏ tác động, mở ra, xuất hiện khe hở
nhỏ. Bên trong tối tăm, chỉ là ẩn ẩn hiện hiện một đôi mắt, đang nhìn chằm
chằm vào hắn.

Thất Phương da gà nổi dậy, không chút do dự bóp cò.

“Đoàng!”

Đó là tiếng đầu đạn bắn, đồng thời đó, súng giật nhẹ một cái.

Thất Phương trợn tròn mắt xem chuyện gì xảy ra.

Hắn đã thấy sinh vật bên trong bóng tối, rất tự nhiên khuynh về một hướng
nghiêng, tránh thoát khỏi đạn súng Glock-17.

Mà sau đó là tiếng va chạm sắt thép âm thanh.

Đối phương tốc độ rất chậm, nhưng quỷ dị tránh thoát được đạn bay với vận tốc
không tưởng.

“Còn 1 viên.”

Thất Phương căn bản không kịp thời gian suy đoán chuyện gì xảy ra, hắn lập tức
bắn phát nữa.

Thế nhưng ánh lửa đã qua đi, quái lạ là không có bất kỳ tiếng trúng da thịt
phát đạn, hoàn toàn như trước bắn trượt.

“Chuyện gì xảy ra?”

Thất Phương nhìn chằm chằm vào cửa sắt đã mở hoàn toàn, không có ai, chỉ là in
sâu hai vết đạn bức tường, chứng minh vừa nãy bắn trượt suy đoán là đúng.

Vậy đối phương rốt cuộc đã đi đâu?

“Hết đạn.”

Hắn nhìn lại vào Glock-17, có sát thương nhất vũ khí bây giờ trở thành phế
phẩm.

Bất quá hắn cũng không hối hận, 2 viên đạn đổi lấy cái mạng, đáng lắm.

“Ân.” Thất Phương cảnh giác ngồi xổm xuống, suy đoán lại.

Nói thật đi, xem ra vừa rồi sinh vật rất kỳ quái, hành động không giống như
biến dị thú trực tiếp xông thẳng vào, cũng không phải là trí tuệ thiểu năng
thây ma.

Nó càng giống như... nhân loại phản ứng?

Chiều cao tầm 1m3-1m45 là cùng, nhưng cũng có thể là đối phương giả dạng.

Phản ứng thần kinh ít nhất cực cao, có thể lập tức tránh thoát được tốc độ
đạn, tốc độ trung bình khoảng 450m/s.

Còn lại, không còn gì đáng để suy luận cả.

“Quái vật à?”

Thất Phương rất muốn phủ định suy đoán của mình, nhưng trước mắt có vẻ như là
đúng sự thật.

Ngoại hình coi như không để ý, nhưng mà nói đến phản ứng thần kinh.

Hắn ẩn ẩn suy đoán ra được đối phương sức mạnh.

“.... Hô.” Nghĩ đến phải đối đầu vừa xong khủng bố quái vật, Thất Phương đối
với tương lai của mình thật sâu lo lắng.

Rốt cuộc này địa phương là cái quái gì?


Xuyên Không Có 2 Không 1 - Chương #3