Đau!!!


Người đăng: Virgo

Bố nó về, cả nhà ngồi ăn cơm với nhưng chỉ nghe bố mẹ nó nói chuyện với nhau
còn nó thì không nói câu nào. Ăn xong nó liền đi rửa bát, vừa bước ra khỏi nhà
bếp thì bố gọi nó lại:
- Linh! Tới đây bố bảo
- Dạ?
- Bố mẹ muốn nói với con chuyện này, con phải chuẩn bị tinh thần nghe bố nói
- Bố cứ nói đi ạ
- Chuyện là bố mẹ còn một đứa con thất lạc bây giờ mới tìm được... Nó là anh
trai con, đang học ở Mĩ. Mai nó sẽ về nhà mình sống....
- Hả? Tại sao bây giờ con mới biết chuyện này?
- Thì bây giờ mày biết rồi đó. Mai đối diện với nó cho đàng hoàng - Mẹ nó
chen vào cuộc nói chuyện
- Dạ... Con biết rồi... Còn gì nữa không bố? - Nó nói với giọng lạnh lùng hơn
bao giờ hết
- Nó hơn con 1 tuổi nhưng vì một số lí do nên nó sẽ học cùng lớp với con...
Tuần sau con sẽ đi học với nó!
- Vâng ạ! Con xin phép lên phòng...
- Ừ
Nó đi lên phòng với một tâm trạng rất tệ... Nước mắt của nó tuôn ra... "Tại
sao chuyện như vậy mà bây giờ mình mới biết... sao bố mẹ lại giấu mình... sao
bố mẹ có thể làm như thế. Mình biết bố mẹ không thương mình nhưng mình đã làm
đúng nghĩa vụ của một đứa con gái trong nhà rồi mà, bố mẹ có cần phải đối xử
với mình như thế không? Sống như thế này đã khổ lắm rồi. Không biết có thêm
anh trai sẽ như thế nào đây nữa...mệt thật!!!"
Lên đến phòng, nó online FB xem có gì không, trong đó có tin nhắn từ Hùng hỏi
về số điện thoại của nó, nó liền tl cho Hùng rồi off và đi ngủ. Mệt lắm rồi!!
2h chiều.. Điện thoại của nó reo lên, 1 số điện thoại lạ, nó bắt máy lên:
- Ai vậy?
- Em Hùng đây chị
- À Hùng đó hả em, có việc gì không?
- Chiều nay chị có rảnh không? đi chơi với bọn em rồi bàn chuyện lập bang
luôn!
- Ừ, chị rảnh, mấy giờ?
- Giờ luôn đi chị, em đang ở dưới cổng nhà chị nè... hehe
- Em đúng là, lúc nào cũng vậy!!! chờ 1 chút chị xuống liền giờ
Tút...Tút....
Nó thay vội một bộ đồ thật là bụi rồi chạy xuống nhà, thấy mẹ ở nhà, nó liền
hỏi:
- Ủa? Mẹ không đi làm à?
- Mẹ về có việc, tối nay bố mẹ ăn cơm ở ngoài, con ăn 1 mình đi....
- Dạ, con ra ngoài có chút việc đã. Chào mẹ!!
Nó đi ra cổng, vừa đi vừa nghĩ "động trời ngày nay mẹ nói nhẹ đến thế" thì đột
nhiên Hùng xuất hiện:
- Hù!!
- Mày đang làm chị mày giật mình đó!!
- Giật mình mà thái độ dửng dưng thế hả?
- Thế không lẽ chị phải... " Aaa... mày làm cái gì thế hả?" mới được gọi là
giật mình à? - Nó miêu tả mà làm cho Hùng phải giật mình
- Thôi không đùa với chị nữa, đi thôi!
- Đi bằng gì?
- Đi bộ
- Xa không?
- Không!
- Này, nói chuyện với chị kiểu gì thế hả? chị đang buồn đó!!
- E xin lỗi, sao chị buồn vậy? có chuyện gì nữa à?
- Chuyện gia đình
- Lúc nào chị chẳng buồn vì gia đình
- Lần này khác... thôi không nói nữa! Im lặng đi...
Rồi 2 đứa đi bên cạnh nhau mà không nói một lời nào, chỉ thỉnh thoảng nghe
tiếng thở dài của Linh. Đi một lát cũng đến nơi, đó là 1 quán bida.. vì Hùng
biết nó rất thích bida mà
Vào đến nơi Hùng chọ 1 bàn bida, 2 đứa vừa đánh vừa nói chuyện với nhau. Cụ
thể là chúng nó đang bàn chuyện thành lập 1 bang để "thay trời hành đạo" . Nó
đặt tên bang là dispel có nghĩa là xóa tan và nơi hoạt động là 1 bãi đất trống
của chúng nó góp tiền dành dụm mua lại được. Bàn xong cũng là lúc 1 nhóm người
là bạn và đàn em của Hùng đến. Sau khi làm quen và nói chuyện 1 lúc thì chúng
nó kéo nhau đi ăn tối, Linh nói:
- Mấy đứa cứ đi ăn với nhau đi, chị có việc bận chị phải về trước :)
- Chị bận gì vậy? Sao không ở lại ăn với bọn em cho vui?
- Chị có chút việc thôi, hẹn bọn em khi khác nhé!
- Vậy bye chị nha!!!! - Bọn chúng lao nhao
- Ừ!
Nó lầm lũi bước về... trên 1 đoạn đường vắng, có 1 cô gái tóc ngắn, mặc bộ đồ
đen, bỏ tay vào túi và lầm lũi bước đi... không ai khác mà chính là nó. Nó
đang suy nghĩ.. nó nghĩ anh trai của nó sẽ như thế nào, mai phải đối mặt với
anh nó ra sao... nó cứ đi và cứ suy nghĩ cho đến khi nó nhận ra nó đã đi quá
xa so với nhà mình... Và nó cũng chẳng buồn quay lại để về nhà, nó muốn được
yên tĩnh một lát, muốn được một mình, hơn nữa bây giờ nó không muốn về nhà và
không muốn ăn tối.... Nó cứ đi, đi mãi đến công viên, nơi cách nhà nó 1 khoảng
khá xa. Công viên bây giờ khá vắng, vì giờ này mọi người đi ăn tối hết rồi
mà..Rồi nó chợt nhận ra 1 người có dáng rất giống Phong... lại một lần nữa,
nỗi đau chạm vào tim, nỗi nhớ cồn cào dâng lên trong lòng nó!!!đứng im một lúc
thì người đó quay lại, 2 người nhìn nhau và cả 2 đều ngạc nhiên... người đó
chính là Phong
- Linh! Lâu ngày nhỉ - Phong mở lời trước
- À...ừ
- Khỏe không?
- Ừm... khỏe.. mà sao cậu ở đây vậy?
- Cậu quên rằng quê tớ ở đây rồi à?
- À ờ nhỉ... hì, tớ quên mất!!
- Anh ơi anh đi đâu vậy? làm em tìm anh quá trời luôn nè... em đói, anh dẫn
em đi ăn đi, đi mà anh, yêu anh nhất mà!!! - Tự nhiên 1 cô gái xuất hiện trước
mặt hai người và nũng nịu với Phong làm Phong không khỏi bối rối - Ủa đó là ai
vậy anh?
- À... bạn anh!
- Thế à? Chào chị!
- Ừ... Chào!! À Phong, tớ bận rồi, tớ về trước đây, chào cậu - nó nói rồi
chạy vụt đi, thật sự nó không muốn thấy cảnh này 1 chút nào hết... thật sự, nó
đau lắm!!! Hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy??
Nó về nhà, uống 1 chai bia... rồi nó khóc.. .nó khóc cho số phận của nó... nó
đau, đau lắm... sau đó nó đi ngủ để chuẩn bị tinh thần cho ngày mai.. cuộc
sống mới sẽ đến với nó khi có anh trai.. liệu sẽ như thế nào đây!!


Xin lỗi cậu!!! Chỉ tại vì tớ quá yêu cậu - Chương #3