Ngày Tựu Trường


Người đăng: Virgo

Về phía nó:
- Trời ạ! Lên cấp 3 phải mặc áo dài phiền chết đi được.
Tôi loay hoay với cái áo dài mãi mới xong. Bước xuống nhà với chiếc ba lô rất
con trai, tôi chào bố mẹ rồi đi học.
Vừa ra khỏi cổng, tôi liền buột 2 tà áo lại với nhau, kéo tay áo lên làm cho
cái áo dài trở thành một loại áo mới nhất thời đại... kaka
Thật sự thì bây giờ tâm trạng tôi đang rất không vui, vừa vì gia đình, vừa vì
nhớ người tôi yêu. Để giải tỏa tâm trạng của mình, tôi lấy trong ba lô ra một
cái máy nghe nhạc, cắm phone vào và vừa đi vừa nghe 1 bài nhạc nhẹ, âm điệu da
diết, sâu lắng, cắt đứt lòng người....
Tôi bỗng thấy đau lòng quá.. tôi nhớ về cái ngày mà tôi tỏ tình với người đó,
Phong. Đối với 1 đứa con gái thì tỏ tình đã rất khó rồi, thế mà Phong lại nỡ
trả lời với tôi rằng "kệ Linh" tôi đau lòng lắm,thà Phong từ chối tôi còn hơn
nói như vậy. Rất lạnh lùng.... Từ nhỏ đến bây giờ chưa có ai tốt với tôi, quan
tâm tới tôi như Phong, kể cả bố mẹ cũng vậy. Chỉ có Phong mới làm cho tôi vui,
cho tôi biết cảm giác thế nào là hạnh phúc. Thế mà càng ngày Phong càng lạnh
nhạt với tôi và cậu ấy không còn coi tôi là bạn nữa. Kể từ ngày tôi tỏ tình
với Phong thì cũng là ngày không còn ai làm cho tôi vui được nữa... Tôi trở
nên sống khép kín, lạnh lùng với mọi người, chẳng thể tin vào ai nữa, không lẽ
từ trước đến nay Phong đối xử với tôi chỉ là giả dối sao.... Từ một mái tóc
dài thì bây giờ đã ngắn củn, từ 1 cô bé tươi vui nhí nhảnh đã trở nên lạnh
lùng và tính cách rất con trai.. Càng nghĩ tôi lại càng buồn, khóe mắt tôi dần
cay xè và tôi chẳng biết tôi khóc từ khi nào nữa. Cũng lâu rồi tôi chưa khóc,
kể từ cái ngày tôi tỏ tình đó, sau một trận khóc sướt mướt thì tôi không còn
rơi giọt nước mắt nào nữa.. thế mà bây giờ tôi lại khóc, yếu đuối thật
đấy....Thế là tôi lau nước mắt và lấy lại bộ dạng lạnh lùng như ban đầu. Bất
giác lúc đó tôi chợt nhận ra bên cạnh mình có 1 người con trai mặt đồng phục
của trường tôi, không biết cậu ta xuất hiện khi nào nữa.. Mà thôi kệ cậu ta

đi, việc chính là phải tới trường..

Về phía hắn:
Sáng nay tựu trường, chán, trường mới, bạn mới chắc phiền lắm đây... không
biết ngày nay có chuyện gì không.. haizzz
Ngày nay vẫn một phong cách như thường ngày, áo sơ mi trắng kết hợp với quần
xanh đen, 1 đôi giày đen và đặc biệt là chiếc mũ màu đen mà tôi rất thích
nữa... không biết sao tôi chỉ thích ăn mặc như bình thường chứ không lòe loẹt
như những người khác...
Vừa bước ra khỏi cổng nhà tôi liền bắt gặp hình ảnh 1 cô gái phía bên nhà đối
diện mặc 1 bộ áo dài, giày đen, mũ đen, ba lô cũng đen nốt, tôi thấy cô ấy có
một nét giống tôi, đó là thích màu đen. chẳng biết sao tôi lại để ý đến cô gái
này nữa, thiếu gì con gái mà tôi có để ý đâu, thế là tôi tiếp tục công việc
đến trường, không để ý cô gái kì lạ đó nữa....
Nhưng tôi và nó đi chung trên 1 con đường thì làm sao mà không chú ý cho được,
nó đi trước tôi và mọi hành động của nó tôi đều biết, kể cả việc nó đang
khóc.... chẳng biết sao tôi lại muốn biết lí do vì sao nó khóc nữa.. tôi đã
nói là không quan tâm rồi mà
Tôi cứ thắc mắc cho đến khi đến trường.. Tôi học lớp 10A1, lớp giỏi nhất,
trường này có cái rất chi là công bằng, có bao nhiêu con nhà giàu đem tiền đến
để được vào lớp giỏi nhưng bị trả lại, giỏi là giỏi, khá là khá... phải công

bằng!! Nhưng tôi lại là người không thích lớp giỏi, mặc dù tôi giỏi thật sự.

Nó:
Haizz... Lại lớp giỏi.. Mệt thật đấy..... Mà thôi kệ, sao cũng được, bố mẹ
muốn vậy mà...
Phòng ở cuối dãy trên tầng 3, mình chậm chạp thật đấy, mọi người vào phòng hết
rồi... Haizz Biết ngồi ở đâu bây giờ... À, còn một chỗ ở cuối lớp, gần cửa sổ
mới chỉ có 1 người ngồi thôi à. Xuống đó ngồi ké vậy....
- Bạn cho mình ngồi phía trong được không, hết chỗ rồi
- Ừ - Thoáng đầu cậu ta có chút ngạc nhiên, nhưng cậu ta cũng bước ra để tôi
ngồi vào trong.
Nhìn cậu ta lạnh lùng thật, nhưng mà không quan tâm làm gì... ngồi gần cử sổ
ngắm cảnh thật tuyệt... mệt quá tôi gục đầu lên bàn rồi thiếp đi lúc nào chẳng

hay...

Ai ngờ nổi con nhỏ lúc nãy lại học cùng lớp với mình cơ chứ... Lại ngồi cùng
bàn nữa... Nhìn nó lạnh lùng quá, với lại mặt nó cứ như có chuyện buồn hay sao
í, khi sáng có khóc nữa mà. Tóc thì ngắn, mặt nhìn cũng dể thương.....nhìn lúc
nó ngủ đẹp thật đấy, ax mình nghĩ cái gì thế này chứ!!!
- Cô vào!!! Cô vào!!! - Những đứa học sinh ở bàn trên hét lên. Thật giống con
nít mà. À mà hình như chúng nó đều là bạn cũ của nhau thì phải......
Nhìn qua tôi thấy nhỏ đó còn ngủ nên tôi gọi dậy:
- Dậy đi, cô vào!
- Ưm.... Tks bạn!
Cô giáo vào lớp rồi phổ biến nội quy của trường, của lớp. Chán mà chẳng biết
làm gì hết tôi bèn quay sang bắt chuyện với nhỏ bên cạnh. Nó đang nhìn bâng
quơ ra ngoài cửa sổ, nghe tôi gọi, nó quay lại:
- Cậu kêu tôi à?
- Ừ!
- Có gì không?
- À, chỉ là muốn hỏi tên thôi!
- Tôi tên....
- Ai là Trương Linh - Chúng tôi đang nói chuyện thì lại bị cô giáo ngắt tiếng
Nhìn qua thì tôi thấy nhỏ đó đứng dậy... không lẽ nó là Trương Linh? Tên giống
con trai vậy mà...
- Thưa cô, em là Trương Linh!
- Em chờ cô một lát... Ai là Thái Trình Kha?
- Ơ, dạ là em ạ! - tôi bất ngờ khi cô đọc tên tôi
- 2 em là người có số điểm thi cao nhất và bằng nhau nên cô phân cho em Kha
làm lớp trưởng còn em Linh làm lớp phó học tập tạm thời
- Vâng ạ!- Chúng tôi đồng thanh trả lời cô

Cô nói về nhiệm vụ của chúng tôi xong rồi cho lớp về.....

Nhức đầu thật đấy, tự nhiên lại ngủ quên trong lớp,do tối qua không ngủ đây
mà. haizzz còn phải làm lớp phó học tập nữa, mệt thật.....
À cái tên khi sáng ngồi cùng bàn tên gì ấy nhỉ... Hình như Thái cái gì đó
không rõ nữa, nó ở đâu trên đường này thì phải, lúc sáng cũng gặp mà bây giờ
cũng gặp.... Thôi không quan tâm, phải về nhanh mới được


Xin lỗi cậu!!! Chỉ tại vì tớ quá yêu cậu - Chương #1