Sau Ba Tháng


Người đăng: Donkihote

Trong suốt ba tháng tiếp sau đó, Lâm Minh hiếm khi yên tĩnh chỉ ở trong Lâm
gia nghỉ ngơi dưỡng thương.

Ngoại thương dưới tác dụng của đan dược rất nhanh chuyển biến tốt, đến hiện
tại hắn đã có thể cử động hai tay một cách bình thường.

Nhưng trái lại, tổn thương nơi kinh mạch và Võ linh thì vẫn không có tiến
triển gì tốt hơn, tui vi vừa đột phá của hắn cũng tạch một cái rơi lại Phàm Vũ
cảnh.

Nếu nói trong ba tháng này có việc gì khiến Lâm Minh vui nhất thì chỉ có hai
chuyện

Thứ nhất là mối quan hệ cùng hai chị em Ram và Rem, nhờ khoảng thời gian " bất
tiện " này của hắn mà khoảng cách của ba người ngày càng tốt. Từng sống quá
thời gian đen tối hai cô rất nhanh bị luân hãm dưới thế công của Lâm Minh, như
hai chú cừu non bị sói già dụ dỗ

Trừ bước cuối cùng thì cái gì cần làm cái gì không cần làm đều đã làm hết, Lâm
Minh triệt để tuyên bố mình chiến thắng sau ba tháng " thả cua ".

Còn việc thứ hai chính là ở vào ba ngày trước, một phong thư trúng tuyển đến
từ học viên Fairy bỗng nhiên gửi đến Lâm Gia, chỉ đích danh Lâm Minh cùng Lâm
Hàm sau nửa năm nữa thì đến thủ đô Long Việt quốc là Hà Thành nhập học.

Fairy học viện là đệ nhất học viện của Long Việt quốc, thế lực sau lưng cực kỳ
thần bí đến cả hoàng tộc cũng không muốn dây vào.

Hằng năm, số lượng cường giả từ nơi này bước đi là nhiều vô số kể, nhưng đa số
đều là bị đuổi học.

Quy tắc của Fairy học viện là trước 25 tuổi phải đạt Huyền Võ cảnh, không đạt
thì loại thẳng, mà đó chỉ là ở khối phổ thông thôi đấy.

Trong khối chuyên yêu cầu còn hà khắc hơn nhiều, trước 30 tuổi phải đạt Địa Võ
cảnh thì mới được tốt nghiệp. Học sinh tại đây đúng nghĩa là thiên tài trong
thiên tài.

Và, Lâm Minh cùng Lâm Hàm chính là được đặc cách tuyển thẳng vào khối chuyên,
chỉ cần đợi đến tháng sáu là có thể nhập học.

" Fairy fairy, không biết có liên quan gì đến bộ Fairy tail mình từng xem
không nhỉ ? Ặc, chắc là không đâu !"

Ngồi trong mái đình hóng mát giữa một hồ nhỏ tĩnh lặng trong trúc lâm hắn
thường đến, Lâm Minh chóng tay nhìn những chú cá nhỏ lăn tăn dưới nước mà
không kiềm được suy nghĩ vu vơ

Hết cách rồi, sống ở đây mười năm hắn đã khá quen với cái sự hỗn loạn của thế
giới này. Ram, Rem, Lâm Viêm, những nhân vật này thật là rất quen với kẻ từng
là một otaku như hắn.

Thêm mộ cái Fairy tail nữa chắc cũng chằng phải chuyện không thể nào.

" Thiếu gia, đang nghĩ gì mà nhập thần vậy ??"

Bỗng nhiên, một trận gió thơm ngát thổi đến, đôi mắt Lâm Minh cũng bị hai bàn
tay nhỏ nhắn che khuất lại.

" Không có gì, chỉ đang nghĩ là trưa nay hai chị em em sẽ cho ta ăn gì thôi !"

Lâm Minh không giận mà khẽ mĩm cười, quay người lại không cần nhìn mà ôm chầm
lấy thân ảnh mềm mại phía sau, là Ram.

Ram lúc này đang mặc lấy một bộ đồ hầu gái nhật đúng chất, đó là do Lâm Minh
đặc biệt thuê người làm dựa theo trí nhớ về anime kiếp trước của hắn.

Nhẹ dựa vào lòng Lâm Minh, Ram úp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào ngực hắn,
tham lam hít lấy hơi thở nam tính quen thuộc

Nếu không phải cô và em gái năm nay còn nhỏ tuổi thì có lẽ cả hai đã trao thân
cho người con trai trước mắt này rồi, chỉ ba tháng mà họ đã yêu hắn từ tận sâu
con tim mình.

" Ân, tụi em đã nấu xong bữa trưa, thiếu gia hãy về dùng đi, hôm nay có món
canh chua cá chép mà ngài thích đó "

" Ừm "

Lâm Minh thả Ram ra, hôn nhẹ lên trán cô sau đó hai người cùng dắt tay nhau
trở về.

Lúc này, bên trong nhà, Lâm Vĩnh đã ngồi sẵn bên bàn cơm, tuy nhiên khuôn mặt
ông cau có lại trông không được vui tí nào.

Mấy tháng nay, Lâm Vĩnh quả thật rất mệt mỏi, nội thương của Lâm Minh cần có
thú hỏa để thôn phệ mới có thể bồi bổ Võ linh, tuy nhiên thú hỏa cũng đâu phải
dễ kiếm, Lâm Vĩnh đã phải ngược xuôi rất lâu rồi mà chưa có tin tức gì.

" Phụ thân lại đang phiền lòng về thú hỏa nữa à !"

Lâm Minh bước vào nhà, thấy không khí có vẻ căng thẳng thì hơi trầm mặc rồi
hướng về Lâm Vĩnh hỏi, Ram cực kỳ tự giác đi xuống bếp giúp Rem mang thức ăn
đem lên.

Ở trước mặt Lâm Minh hai người luôn luôn một bộ tùy ý và ỷ lại, thích làm gì
thì làm, nhưng Lâm Vĩnh lại khác, dù cho hai người được Lâm Minh chiều chuộng
nhiều cỡ nào cũng không được mất phép.

" Ừ, cha nghe nói Tây Môn gia có một ngọn thú hỏa của tam giai ma thú Tử Diễm
Hồ, đang định đến đó để hiệp thương mua lại "

Lâm Vĩnh vẫn cau mày, hiển nhiên ông ta cũng không ôm quá nhiều hi vọng Tây
Môn gia sẽ giúp đỡ mình, dù gì hai nhà cũng là đối thủ của nhau từ rất lâu rồi

" Con thấy phụ thân không cần đi đâu, Tây Môn gia sẽ không bán mặt mũi cho
ngài hay Lâm Gia, dù cho có thì chắc gì họ đã không động tay chân, đến đó lợi
không bằng hại !"

" Ừ, con nói cũng có lý, nhưng phía công hội dong binh đến giờ vẫn chưa có tin
tức gì, ta lo thương thế của con...."

" Không sao đâu, con có một cách..."

Lâm Minh đối mắt với Lâm Vĩnh cười khẽ, trong miệng dần phun ra hai từ

" Thí luyện "

Ầm !

" Không được "

Lâm Vĩnh đập mạnh bàn trừng mắt, cực kỳ quyết đoán không một chút khoan nhượng

" Tu vi của con bây giờ chỉ là Phàm võ cảnh, tiến vào Vạn Thiên sâm lâm dù chỉ
là ngoại vi cũng chẳng khác nào tự sát, phải biết ma thú yếu nhất dù là nhất
cấp cũng tương đương Linh Võ cảnh "

" Con biết "

Lâm Minh vẫn cười, ánh mắt sáng quắc không chút do dự

" Nhưng, con vẫn phải đi. Võ giả tu luyện cần thử thách, không tiến ắt lùi.
Đây chính là phụ thân đã dạy..."

" Nhưng đây là tìm chết, là tự sát !". Lâm Vinh vẫn trước sau như một

" Chiến lực của con dù chỉ là Phàm Võ cảnh cũng có thể giết Linh võ cảnh ".
Lâm Minh cũng không chịu yếu thế

Quả thật vậy, bằng vào ba môn võ kỹ cấp ý cảnh của hắn bây giờ thì Linh Võ
cảnh bình thường cũng không phải là không thể đánh một trận, cho dù đanh không
lại nhưng tự bảo vệ mình vẫn có thừa.

" Hơn nữa...". Lâm Minh hơi ngần ngừ, sau đó hóa thành vô tận ý chí chiến đấu

" Tại Fairy học viện thiên tài vô số, con muốn rèn luyện bản thân thật tàn
nhẫn vào. Sau đó.... tranh với thiên hạ chư kiêu !!"

Lâm Vĩnh bất ngờ sững ra nhìn Lâm Minh, từ trên người đứa con ông như nhìn
thấy bóng dáng của một vị cường giả đỉnh thiên lập địa, khiêu khích thiên hạ
anh tài.

Và dĩ nhiên, không có một lý do gì để ông ngăn cản đứa con của mình đi trên
con đường nó đã chọn

Như khi Lâm Mịn còn bé, ông xoa đầu hắn cười dài

" Được, vậy ta ủng hộ con, con ta đời này thế này chắc chắn vang danh đại lục,
ghi tên vào sử sách. Ha ha !!"

"....."

[ Phụ thân, ngài mơ mộng xa quá rồi !!]. Lâm Minh trong lòng thâmg nghĩ, nhưng
bên ngoài thì vẫn gắng gượng cười hùa, dù sao mục đích đã đạt được, vậy là ok
rồi !


Vũ Huyền Đại Lục - Chương #15