Thương Thế


Người đăng: Donkihote

Lúc Lâm Minh tỉnh dậy đã là xế chiều cùng ngày, mặt trời cũng đã lặn xuống
đường chân trời mang đến chút không khí mát mẻ cho mọi người.

Điển lễ của Lâm gia đã kết thúc hơn một giờ trước đó, rất bất ngờ khi người
chiến thắng lại chính là Lâm Hàm.

Phải biết trong những người thi đấu hôm đó có một Lâm Huyền là một Linh Vũ
cảnh tam trọng a, hơn nữa là vừa vặn gần 16 tuổi nên kinh nghiệm chiến đấu là
không thể nghi ngờ.

Và, có một điều Lâm Minh vẫn chưa biết, đó là việc Lâm Hàm dùng tất cả phần
thưởng của mình để yêu cầu Lâm gia một điều kiện

Từ hôn !

Giữa mặt vô số thành viên gia tộc, Lâm Hàm đứng trên đài cao cầm lấy hôn ước
xé nát, mặc kệ khuôn mặt Lâm Nha chấp sự tái mét đi nhưng vẫn lạnh lùng vô
cùng

Hành động đó như một trận gió bão cực mạnh quét qua lòng mọi người, mọi ánh
nhìn đều đồng loạt nhìn về phía một người, chính là phụ thân Lâm Minh, Lâm
Vĩnh.

Lâm Vĩnh tức giận, phi thường tức giận.

Đề ra hôn ước chính là nhà Lâm Nha, bây giờ kết thúc hôn ước cũng là nhà họ,
hơn nữa còn quét sạch mặt mũi của cả hai cha con Lâm Vĩnh, bảo sao ông ta
không tức giận cho được.

" Lâm Nha, đây là ý của ông sao ?"

" Ta... "

Lâm Nha chấp sự khuôn mặt già nua thoáng cái tràn đầy sự xâu hổ, lắp bắp nói
không ra lời, cuối cùng ông ta vậy mà khom người cúc cung 90 độ với Lâm Vĩnh

" Vĩnh lão đệ, ta thay mặt Tiểu Hàm xin lỗi các ngươi, mong các ngươi..."

" Được rồi !"

Lâm Vĩnh thiếu kiên nhẫn phất tay, vì tình nghĩa năm đó ông đã ủy khuất con
trai mình phải lập hôn ước cùng Lâm Hàm, bây giờ là đối phương chủ động huy bỏ
thì coi như là hai bên huề nhau, không ai nợ ai cả.

" Tiểu nha đầu, nghe cho rõ !"

Lâm Vĩnh lạnh lùng còn hơn cả Lâm Hàm đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm
chú thiến ảnh trên đài

" Ngày hôm nay, lời từ hôn của các ngươi, ta nhận. Ân tình hai nhà cũng kết
thúc từ đây, ngươi và Minh nhi sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào ràng buộc cả !"

Nói rồi, Lâm Vĩnh không chờ đợi trả lời, nét mặt âm trầm hướng về hành ghế chủ
vị khẽ cuối người rồi quay gót đi thẳng.

" Hự "

Phía sau, Lâm Nha nộ khí công tâm, không kiềm được phun ra một ngụm máu rồi
bất tỉnh.


Trở lại với nhân vật chính của chúng ta.

Lâm Minh lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, tinh thần tập trung vào kiểm
tra thương thế của cơ thể.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn là hết hồn.

Xương tay nứt gãy tám nơi, nội tạng bị ứ máu, chấn thương nhiều khu vực.

Nhưng nặng nhất vẫn là di chứng của việc Đế Dương Thể bạo tẩu cộng thêm đặc
tính Cuồng Hỏa phát động, kinh mạch toàn thân bị dương khí tắc nghẽn, Võ Linh
Chimchar cũng trở nên ảm đạm hơn xưa.

Tu vi vừa tấn cấp Linh Võ cảnh nhất trọng của hắn cũng đùng một cái tuột xuống
Phàm võ cảnh đỉnh phong lại.

" Haizz, thương thế cỡ này không có dăm ba tháng tĩnh dưỡng là đừng mơ hồi
phục. Tên Lâm Viêm khốn nạn, tự nhiên nổi điên đi liều mạng hại mình ra nông
nỗi này "

Nói đến câu sau, nét mặt Lâm Minh cau có lại, trong tâm không khỏi có vài phần
oán khí, thầm hứa với lòng sau này gặp lại nhất định phải tẫn cho Lâm Viêm một
trận.

" Hắt xì "

Ở căn phòng trị thương cạnh bên phòng Lâm Minh, Lâm Viêm đang bị băng bó khắp
người bỗng dưng nhảy mũi một cái rồi tỉnh dậy, trong lòng bắt đầu một trận
mắng chửi Lâm Minh.

" Hắt xì "

" Thiếu gia, ngài không sao chứ ??"

Lúc này, Ram và Rem bưng lấy một cái khay đẩy cửa bước vào phòng Lâm Minh, cả
hai người đều đối với hắn có chút thân thiết hỏi thăm

Đây chính là thành quả của những việc hắn đã làm cho hai người, tuy chỉ là
những việc bé nhỏ nhưng với họ đã là rất ấm áp.

" Ừm, không có gì, chắc có tên khốn nào đang mắng ta mà thôi !"

Lâm Minh cười nhạt, sau đó hắn bỗng chú ý đến chiếc khay trên tay hai người,
mỗi bên đều có một bát cháo còn nghi ngút khói, mùi hương bay ngào ngạt khắp
nơi

" Ọc ọc "

Nguyên cả ngày hôm nay chưa ăn gì, cái bụng của Lâm Minh đã sớm biểu tình, bây
giờ món ăn lại trước mặt thì nó lại một lần nữa " phát biểu ý kiến "

" Hì, mời thiếu gia dùng bữa "

Ram cười đưa chiếc khay đến trước mặt Lâm Minh, Rem cũng theo đó rụt rè đưa
phần của mình ra.

" Đây là hai người nấu à ??"

Lâm Minh định đưa tay ra nhận lấy khay cháo nhưng bỗng dưng một cơn đau thấu
xương bỗng nhiên truyền ra làm hắn phải hít một hơi khí lạnh.

Xương tay nứt gãy tám chỗ đâu phải chuyện đùa, đầy đủ cho một người lớn phải
đau chảy cả nước mắt ra rồi.

" Thiếu gia không nên động đậy..."

Rem nhanh tay để khay cháo xuống bàn bên cạnh lập tức ngăn lại Lâm Minh, so
với chị gái luôn mạnh mẽ thì cô lại ân cần và dịu dàng hơn vô số lần

" Làm phiền em rồi "

Lâm Minh cười có chút xấu hổ, đường đường một đống nam nhi mà bây giờ đến ăn
cũng phải nhờ người chăm sóc thế này.

" Thiếu gia đừng khách sáo "

Rem dịu dàng ngồi xuống cạnh Lâm Minh, cầm lấy bát cháo trên khay của Ram bắt
đầu đút hắn ăn

" ...."

Trời ạ, Lâm Minh hắn thề, hắn chưa bao giờ ăn cái gì mà...ngon như thế này.

Lúc trước do mớ ký ức từ anime mà hắn cứ nghĩ món ăn Ram làm phải tệ lắm cơ,
ai mà ngờ nó lại ngon như thế này.

Nhanh chóng ăn hết một bát cháo, Lâm Minh mới no được một nửa, Rem thấy vậy
thì lại lấy bát kia đến và tiếp tục công việc

"...."

Được rồi, ăn xong bát cháo này Lâm Minh tuyên bố mình lại tiếp tục ngất xỉu
một lần nữa....

Hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép...

Đây chính là uy lực của hắc ám ẩm thực ...

Đứng cạnh đó, Ram đặt một ngón tay lên má cười nhẹ tinh nghịch

" A ra, hình như đây là bát mình nấu a!!"

Ps : những chương mà không có liên quan quá lớn thì mình sẽ viết ngắn chỉ
trong vòng 1k2 đến 1k6 từ, thật ra mình không biết viết sao cho hoa mỹ nhiều
chữ, chủ yếu là nội dung đủ thể hiện là được rồi !!


Vũ Huyền Đại Lục - Chương #14