Lâm Minh


Người đăng: Donkihote

Long Việt đế quốc, Tiên Vụ thành, Lâm gia phủ.

Sáng sớm, mặt trời ló ra từ phía sau rặng mây vàng, buông ánh sáng ấm áp phủ
xuống thế gian.

Mọi người bắt đầu một ngày mới với sức sống bừng bừng.

" Hây ya, hây ya, hây...."

Trong diễn võ trường, một tóp trẻ con từ 5 - 10 tuổi đang xếp hàng chăm chú
luyện quyền, từng cánh tay cùng tiếng hô quát non nớt tạo nên một giai điệu êm
tai chào sáng sớm.

" 1, 2, 1, 2... Lâm Dương, tay cao lên "

" Lâm Dật, đấm mạnh ra "

" Lâm Minh.... lên tinh thần coi nào, giờ này mà còn mắt nhắm mắt mở "

Tổng giáo đầu Lâm Vĩnh phụ trách huấn luyện liên tục đi xung quanh bọn trẻ,
tìm ra sai sót của chúng rồi tiến hành chỉnh sửa.

Đa số những đứa trẻ bị ông ta để mắt đến đều là những đứa nhỏ tuổi nhất, chúng
vừa bắt đầu việc tập luyện của mình nên rất hay phạm lỗi.

Mà trong đó, có một đứa trẻ béo ú bụ bẫm lại được đặt biệt chiếu cố hơn hết.

Hết cách rồi, ai kêu giáo đầu này lại là cha của Lâm Minh hắn đây !!

Không nghiêm với hắn thì nghiêm với ai ??

" Haizzz..."

Lâm Minh thở dài một hơi trong lòng, dùng ánh mắt to đen long lanh của mình u
oán nhìn Lâm Vĩnh

Thấy vậy, Lâm Vĩnh trừng mắt lại, ý cảnh cáo rõ ràng : " Không luyện đàng
hoàng cho lão tử thì biết tay "

Rụt rụt cổ, Lâm Minh bất đắc dĩ chăm chú lên, từng quyền từng quyền vung ra
khiến cho mồ hôi tuôn xuống như mưa.

Người vợ người mẹ mất sớm, hai cha con sống nương tựa nhau nên Lâm minh hắn sợ
nhất không ai khác chính là người cha này rồi !

Ba giờ sau.

" Được rồi, bài tập sáng kết thúc. Tất cả tự do tản đi, những đứa trẻ năm tuổi
ở lại !!"

" Vâng "

Nghe tiếng hô lên thông báo của Lâm Vĩnh, tất cả lũ trẻ ùa cái túm năm tụm ba
chạy đi, toàn bộ diễn võ trường rộng lớn thoáng cái chỉ còn lại Lâm Vĩnh cùng
tám đứa trẻ năm tuổi.

Chín đứa, bảy nữ hai nam, âm thịnh dương suy, đồng loạt giương mắt to lên nhìn
chằm chằm Lâm Vĩnh.

" Khụ, các ngươi nghe rõ !!"

Lâm Vĩnh hắng giọng một cái, sau đó nghiêm mặt lại, ánh mắt sắc bén quét qua
từng người.

" Theo quy tắc chung của toàn đại lục, những đứa trẻ đến năm tuổi đều sẽ nhận
được một viên Bản Vũ đan, trợ giúp thức tỉnh Võ linh đầu tiên của bản thân "

" Phải biết, việc này rất quan trọng, có nó thì các ngươi mới có thể đạp chân
vào con đường tu luyện. Hơn nữa...."

Nói đến đây, Lâm Vĩnh kéo dài giọng, khí thế nghiêm túc cực kì

" Võ Linh thức tỉnh mạnh hay yếu sẽ thể hiện thiên phú của các ngươi bao
nhiêu, sẽ là thiên tài hay là phế vật ! Cho nên, về nhà tranh thủ nghỉ dưỡng
tinh thần rồi phục dụng Bản Vũ đan, cố gắng đạt được kết quả tốt nhất !!"

" Nghe rõ chưa !!"

" Rõ "

Cả chín đứa trẻ bị khí thế Lâm Vĩnh chấn nhiếp, đứa nào đứa này đổ mồ hôi đầy
mặt nghiêm người hô một tiếng rõ mạnh.

" Rất tốt, bây giờ mỗi đứa đi lên nhận đan đi !!"

Lâm Minh ở trong nhóm trẻ cũng lững thững đi lên dùng cánh tay non nớt tiếp
lấy một hộp ngọc đựng Bản Vũ đan.

Nét mặt hắn trong nhóm này là bình tĩnh nhất, bởi vì chuyện này hắn đã sớm
biết từ hôm qua, hơn nữa....

Một người trưởng thành làm sao sẽ hưng phấn lung tung lộn xộn như lũ nhóc kia
được !

Phải, Lâm Minh hắn chính là một người trưởng thành, nói chính xác hơn là linh
hồn người lớn trong thân đứa trẻ.

Và, hắn chính xác đã xuyên việt từ Trái Đất đến Vũ Linh đại lục này.

" Nhóc con, lờ thờ ngây ngô cái khỉ gì đó. Mau đi về tĩnh tâm dụng đan đi, cẩn
thận ta đánh cho tét mông !!"

Âm thanh nghiêm khắc đầy uy hiếp của Lâm Vĩnh truyền đến kéo Lâm Minh về thực
tại, hắn bĩu môi một cái rồi nhấc đôi chân ngắn cũn của mình chạy lon ton về
nhà.

Ở nhà, ăn xong bữa trưa ngon do người hầu nấu, Lâm Minh tắm rửa sạch sẽ rồi
vào phòng đóng chặt cửa lại.

Ngoài mặt thì có vẻ không quan tâm, nhưng chuyện liên quan đến tương lai bản
thân là cường giả hay giun dế thì hắn vẫn phải để ý a.

Khó khăn lắm mới được xuyên việt thì Lâm Minh hắn làm sao cam tâm sống một đời
tầm thường.

Dựa theo phương pháp hô hấp tĩnh tâm đơn giản của gia tộc, Lâm Minh vận dụng
một lần lại một lần, mãi đến ba bốn giờ sau hắn mới ngừng lại.

Trên Vũ Huyền đại lục, mỗi đứa trẻ đến năm tuổi đều sẽ bắt đầu thức tỉnh Võ
Linh của bản thân, quá trình này có thể kéo dài 2-3 năm tùy căn cơ từng người,
mà Bản Vũ đan chính là một phương pháp rút ngắn lại chỉ trong một ngày, hơn
nữa còn không có tác dụng phụ.

So với những đứa trẻ bình dân bình thường, con em thế gia như Lâm Minh hắn dẫn
trước hai ba năm tu luyện, một bước đi đầu vạn năm dẫn trước.

Đây chính là ưu thế !!

" Ực "

Hé miệng, Lâm Minh nuốt chửng Bản Vũ đan vào bụng.

Viên đan vào người lập tức tan chảy ra, hóa thành một dòng nước ấm chảy khắp
toàn thân Lâm Minh, đào móc toàn bộ sinh cơ của hắn, hội tụ vào bên trong trái
tim

Tại đây có một không gian bao la như vũ trụ được gọi là Khí Hải, là nơi mà Võ
Linh sẽ tồn tại sau khi hình thành.

Sinh cơ tập trung, toàn thân Lâm Minh thoáng chốc lạnh dần đi, tâm trí cũng
dần mơ mơ hồ hồ như người sắp chết.

Đây là quá trình cần thiết phải trải qua mỗi khi thức tỉnh Võ Linh, từ tử vong
hóa thành tân sinh mệnh, như bướm phá kén bay lượn thiên không.

Tuy khó chịu cùng khủng bố tinh thần nhưng thật sự không nguy hiểm gì.

Nhưng, Lâm Minh biết mình không thể cứ như vậy bất tỉnh đi, bởi vì cha hắn đã
từng dặn dò là nhất định phải cố gắng giữ được lí trí càng lâu càng tốt.

Bởi vì truyền thuyết lưu lại rằng làm vậy sẽ tăng lên phẩm chất của Vũ Linh,
cũng là phương pháp duy nhất.

Cố gắng, cố gắng hơn nữa, hơn nữa....

Một chút, một chút thôi, chỉ một chút nữa thôi...

Lâm Minh cắn chặt răng tự nhủ, thậm chí còn dùng sức cắn vào đầu lưỡi ép buộc
bản thân, mặc cho máu tươi chảy ra khóe miệng cũng chẳng hơi đâu để ý.

Dù sao cũng là một người từng chết một lần, ý chí Lâm Minh vậy mà miễn miễn
cưỡng cưỡng chèo chống 3 giờ, sau đó vô lực buông xuôi đi.
Phải biết đây đã là thành tích rất tốt rồi, những đứa trẻ năm tuổi khác làm
sao có thể làm được, trừ khi là sử dụng thiên tài địa bảo.


Vũ Huyền Đại Lục - Chương #1