Người đăng: vusontieuphu
Thiên Hải thành phố là thành phố đông đúc, giàu có, khoa học kỹ thuật phát
triển nhất, nhì Lam tinh không sai. Nhưng cũng chính bởi sự giàu có của nó mà
phân biệt giai cấp giữa giàu với nghèo ở đây cũng đặc biệt rõ ràng.
Người giàu có thể sống bên trong trung tâm thành phố, dưới các tòa biệt thự xa
hoa, với đầy đủ các trang thiết bị tiện nghi. Được quyền và pháp luật của Lam
Tinh bảo hộ. Thậm chí, không ít thức tỉnh giả, dị năng giả cũng sẽ nguyện ý
trở thành chó săn cho những kẻ có tiền kia. Ngược lại, người nghèo sẽ phải ở
những nơi tồi tệ nhất, trong những khu ổ chuột, không được quyền và pháp luật
của Lam Tinh bảo hộ, có chết cũng sẽ không có cơ quan, đoàn thể nào để ý tới.
Xóm nghèo, Thiên Hải thành phố.
Xóm nghèo nằm tại hạ lưu “ Tô Giang”, là nơi phức tạp, hỗn loạn nhất bên trong
Thiên Hải thành phố, tập trung với đủ mọi thể loại thành phần, người vô gia
cử, lưu manh, côn đồ, lưu dân hay thậm chí là cả nô lệ. Hầu hết trong số bọn
họ đều là thành phần thất nghiệp, vô công rồi nghề, du thủ du thực. Nam thì
không có chí tiến thủ, không dám tham gia quân ngũ đối đầu với dị chủng, nữ
thì không muốn phấn đấu, muốn không làm mà hưởng, đã hình thành nên bầu không
khí vô cùng ô uế, uể oải, ảm đạm như vậy cho xóm nghèo.
Đây quả thực là thiên đường cho bọn tội phạm. Mại dâm, cờ bạc, buôn bán nô lệ,
tàng trữ chất cấm,… không thiếu một thứ gì, có thể nói là cực kỳ hỗn loạn. Tại
đây, mạnh được yếu thua, con người áp dụng luật rừng một cách tuyệt đối, trong
mọi hoàn cảnh, trong mọi sự việc. Kẻ yếu thì phải phục tùng kẻ mạnh, không có
nhân quyền, không có thương hại. Chỉ có thuận thì sống, mà nghịch là chết.
Thế nhưng, ở đâu cũng sẽ có ngoại lệ, sẽ có những điều dị biệt, không phù hợp
với tất cả nhưng cũng không bị tẩy chay. Dù ở tại một nơi như Xóm Nghèo, điều
đó cũng không ngoại lệ.
Diệu Nhược Y nguyên bản cũng không phải là dân bản địa tại Lam Tinh, nàng sinh
ra tại nơi được gọi là Trường Sinh chi địa, Thọ tinh. Nơi tập trung hầu hết
thức tỉnh giả hệ trị liệu cùng y sư có trình độ tốt nhất trên toàn Nhân Loại
Liên Minh.
Chỉ bất quá, 3 năm trước, Thọ tinh chính biến, lại gặp phải dị chủng đả kích,
tinh cầu tuy không bị hủy diệt, nhưng cũng thương tổn nặng nề. Diệu Nhược Y
chạy lên phi thuyền may mắn trốn đi, giữa đường lại gặp vũ trụ đạo tặc đánh
cướp. Bất quá, nàng y thuật cao siêu, dịch dung thuật tự nhiên sẽ không kém.
Sau khi hóa thân thành bà lão đã gần đất xa trời, bọn đạo tặc tự nhiên cũng sẽ
không bắt một lão bà sắp chết làm gì, sau khi đánh cướp, để lại nàng cùng toàn
bộ người già ở lại phi thuyền.
Khi đó, Phi Thuyền nằm trong địa phận của Lam tinh, sau khi được quân đội Lam
Tinh giải cứu, nàng cũng thuận lý thành chương ở lại Lam Tinh.
Thấm thoát đã 3 năm trôi qua, từ lúc bắt đầu nay đây mai đó, rồi được một cụ
già nhận nuôi tại một gia đình nghèo, đến hiện tại, cụ già bởi vì tuổi cao mà
mất, để lại một căn nhà nhỏ, nơi mà hiện tại chính là tiểu y quán của nàng cho
nàng, cuộc sống tuy vất vả, nhưng cũng được coi là bình đạm qua ngày.
Sáng nay cũng như mọi ngày, Diệu Nhược Y đem toàn bộ quần áo, đồ dùng khám
bệnh ra ngoài “Tô Giang” rửa giặt. Sau khi thu thập xong mọi thứ, Diệu Nhược Y
vừa muốn trở về, bàn chân chợt ngừng lại.
Diệu Nhược Y hai mắt mở to không chớp nhìn vào bờ sông phía đối diện, nơi đó,
một nam nhân toàn thân đầy máu tươi, đôi mắt nhắm nghiền cùng khuôn mặt tái
nhợt, có thể thấy rằng hắn ta bị thương không nhẹ.
“ Bịch”
Nội tâm thoáng nhảy dựng lên, Diệu Nhược Y nhận ra nam nhân đang trôi trên mặt
nước này chính là một vị thần cấp giả thuyết trò chơi chức nghiệp giả, lúc
trước vừa cùng Tử Vong Chi Thủ giao đấu chiến thắng mà được phong thần. Cũng
không thể nói rằng nàng ở tại xóm nghèo thì tin tức không linh thông. “Truyền
Kỳ” quá mức hỏa bạo, toàn bộ dân số Liên Minh Nhân Loại, có không dưới 10%
đang đùa nghịch thứ này.
Nàng không phải game thủ, thế nhưng cũng là một người trẻ tuổi, khi trước còn
ở Thọ Tinh, cũng chơi “ Truyền Kỳ” không ít, thứ hạng cũng không phải là thấp,
tự nhiên sẽ có chút lưu tâm.
Xem bộ dáng của nam tử hiện tại, đã lâm vào trạng thái hôn mê, Diệu Nhược Y
trong lòng nhất thời có chút dao động, cứu hay không cứu? Ở tại xóm nghèo, tối
kỵ nhất chính là lo chuyện bao đồng. Vì dù sao, tại đây đều là người không có
căn cơ, chết cũng là không ai để ý tới.
Cứu hắn, nhỡ đâu chọc giận kẻ thù của hắn, cũng không phải một nữ tử yếu đuối
không quyền không thế như nàng có thể chịu đựng nổi, mà nếu không cứu, hắn bây
giờ chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, sẽ lưu lại bóng mờ trong lòng nàng, đồng
thời danh dự nghề nghiệp cũng không cho phép nàng thấy chết không cứu.
“ A!”
Đương khi Diệu Nhược Y trong lòng còn do dự không quyết, Vô Trận dưới mặt
sông, miệng lại ộc máu tươi, rên rỉ trong vô thức.
“ Ai!, coi như hắn gặp may”
Diệu Nhược Y cắn răng một cái, nhanh chóng nhảy vào trong dòng nước đem nam
nhân nọ bế lên, dòng nước làm nàng toàn thân ướt sũng, hai tay nắm lấy vai Vô
Trần, chật vật kéo hắn vào bờ.
Sau khi thành công đưa Vô Trần lên trên đường cái, Diệu Nhược Y mệt mỏi không
dừng thở dốc. Thể trạng nàng vốn không khỏe mạnh, lại sống trong môi trường
khắc nghiệt, dinh dưỡng cũng không đầy đủ, muốn kéo một người nam nhân trong
nước từ bờ bên kia sang bờ bên này, cũng không phải là một kiện sự việc dễ
dàng.
Diệu Nhược Y cũng không dám ở lại lâu, nàng đỡ Vô Trần đi thẳng trở về. Mãi
đến tận khi đặt Vô Trần xuống giường, Diệu Nhược Y mới thở dài một hơi. May
mắn, căn phòng của nàng cách đấy không xa, nếu không, nàng có thể đưa Vô Trần
đến nơi hay không cũng là một vấn đề.
Trong lúc nghỉ ngơi, Diệu Nhược Y mới có thời gian quan sát nam tử thật gần.
Tinh tế đánh giá, Diệu Nhược Y trong lòng cũng từ từ nhảy lên một nét kinh
diễm. Nam tử không phải rất đẹp trai, nhưng không hiểu vì sao, Diệu Nhược Y
lại cảm thấy dù cho có đứng cạnh kẻ đẹp trai nhất Lam Tinh, nàng cũng sẽ chú ý
đến hắn mà không phải tên đẹp trai kia.
Hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt trắng bệch, đôi môi thâm tím đi vì lạnh, cùng với
mái tóc xám bạc, khiến khí chất của Vô Trần từ thanh niên nho nhã nhẹ nhàng,
biến thành lạnh nhạt, thần bí, quỷ dị, tràn đầy khí tức tang thương, rõ ràng
đây là một cái có cố sự nam nhân.
Không thể không nói, chính cái gọi là đầy cố sự kia mới chính là thứ thu hút
nữ nhân nhất. Các nàng ưa thích được chinh phục, ưa thích được chiều truộng,
nhưng đồng dạng, các nàng cũng ưa thích sự bí ẩn, ưa thích khám phá.
“ Hô”
Cũng không biết trải qua bao lâu, Vô Trần chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ,
linh hồn giống như không ngừng bị xé rách, ngược lại, thân thể lại giống như
ngâm vào ôn tuyền, đặc biệt thoải mái.
Hai mắt dần dần mở ra, vô thức tiếp nhận ánh sáng khiến hai mắt Vô Trần có
chút không quen, giơ cánh tay lên che lại để cảm thấy dễ chịu hơn.
Hắn không biết bản thân đã bất tỉnh trong bao lâu, cũng không biết sau đó đã
có chuyển gì xảy ra, Cổ Minh có thể thoát khỏi truy sát hay không? Trong đầu
hắn lúc này tuy cực kỳ đau đớn, nhưng lại vô cùng tỉnh táo. Hoàng giả, hắn lúc
này chưa thể với tới, nhưng nhất định có một ngày nào đó, Vô Trần hắn sẽ tự
tay giết chết Văn Nhân Hiển.
Nhờ vào cuộc nói chuyện của đám người bên trên “Trụy Nhai”, Vô Trần liên tưởng
đến rất nhiều điều. Dị năng hoàng Cổ Minh, mặc kệ thủ đoạn có thông thiên như
thế nào, nhưng gặp phải tam đại cường giả đồng cấp, lại trong trạng thái lấy
khỏe đánh mệt, thì rất khó thoát khỏi cái chết.
Thế lực thần bí, vực chủ, “Thứ đó”, là những vấn đề mà Vô Trần cần phải suy
xét đến. Thế lực thần bí kia lớn đến đâu, mà ngay cả Dị Năng Hoàng cũng không
tránh khỏi số phận bị truy sát. Vực chủ kia mạnh thế nào, mà có thể dễ dàng
điều động ít nhất 3 vị Hoàng giả Siêu Cấp Cao Thủ. Và “ thứ đó” mà bọn hắn nói
đến là thứ gì? Rốt cuộc nó quan trọng thế nào mà ngay cả Dị Năng Hoàng dù có
bất chấp nguy hiểm tính mạng cũng không giao ra.
“Khụ”
Giống như có thứ gì nghẹn lại ở cổ, Vô Trần “khụ, khụ” ho một tiếng, hộc ra
một ngụm máu đen. Cảm giác toàn thây trên dưới thông suốt, vô cùng thoải mái.
“ Ôi huyết?”
Theo như truyền thuyết, máu đen đại biểu cho bệnh ẩn, dùng cách nói khoa học
hiện đại chính là ngụy tử bệnh. Một khi để những bệnh ẩn này chồng chất đến
một mức nhất định, thì thần tiên cũng không thể cứu sống. Chỉ là không biết
điều này có đúng hay không?
Sau khi cơ thể thích nghi được với ánh sáng, Vô Trần mới có thể quan sát thật
kỹ nơi hắn này.
Đây là một phòng gỗ thấp bé, hoang phế, đổ nát, không còn một từ tốt đẹp nào
để hình dung đến nó nữa, tựa như một lão nhân thấp bé tang thương, trải qua
năm tháng lạnh lùng mà kéo dài chút hơi tàn, không ngừng lên cơn hen suyễn với
những tiếng ho “kẽo kẹt”.
Cái cửa thấp của căn nhà gỗ trước gió đầy mùi xú khí chủ chực mở ra, phát ra
tiếng vang chi chi, nửa chắn lên tường, nghiêng nghiêng lung lay như muốn đổ,
bất quá, cuối cùng cũng không có sụp đổ được.
Vô Trần lúc này mới có thể buông lòng thân thể, “ là xóm nghèo sao?”, hắn hiện
tại chính là ở xóm nghèo của thành phồ Thiên Hải, điều này cũng nói lên rằng
hắn đã an toàn, không bị đám người của thế lực thần bí bắt được, có thể Cổ
Minh cũng chưa có chết, hắn vẫn còn thời gian để lấy “thứ đó”.