Diệu Nhược Y.


Người đăng: vusontieuphu

Chi nha một tiếng, chiếc cửa mở ra, từ bên ngoài đi vào là một cô gái mặc
chiếc váy trắng, ước chừng 15,16 tuổi, một bộ tóc màu lưu ly buông xuống, mượt
mà, phát ra ánh sáng xanh tựa như từng sợi phỉ thúy đế vương lục, đẹp đẽ mê
người. Vừa đi vừa dùng khăn lau tóc, cô gái dùng tay búi tóc lên cao, rồi dùng
khăn tắm cuộn quanh, sau đó đặt một chiếc thùng chất đầy quần áo xuống góc
nhà.

Vô Trần có chút khâm phục vận may của chính mình, tùy tiện bị đánh ngất một
lần cũng có thể được một vị tuyệt sắc thiếu nữ cứu giúp. Hắn cũng không cầm
được ý nghĩ, có phải sau lần này, bản thân nên trọng thương trôi sông thêm vài
lần nữa? Dù sao tuyệt sắc mỹ nữ như vậy cũng không thấy nhiều, trừ Tử La Lan
cùng Yến Khuynh Tiên ra thì thiếu nữ đứng trước mặt này là người thứ ba khiến
hắn mỗi lần nhìn vào tim đều không nhịn được đập nhanh một nhịp.

Diệu Nhược Y sau khi chữa thương cho Vô Trần thì lập tức đi tắm. Cảm giác dính
nhớp của mồ hôi hòa quyện với nước sống khiến nàng vô cùng ngứa ngáy khó chịu.
Chỉ là không nghĩ tới, ngay khi nàng vừa tắm gội xong, hóa trang cũng chưa kịp
làm, thì Vô Trần đã tỉnh dậy. Có thể nói, từ sau khi trốn khỏi Thọ Tinh, Vô
Trần là người đầu tiên nhìn thấy diện mạo thực của nàng.

“Tinh Linh?”

Chú ý đến vành tai nhọn, thanh mảnh của thiếu nữ trước mặt, Vô Trần hai mắt
đầy vẻ cổ quái. Từ khi nào, nhân loại xuất hiện chủng tộc trong truyền thuyết
này rồi hả?

“ A!”

Diệu Nhược Y cũng chú ý đến ánh mắt của Vô Trần, mới chợt nhận ra bản thân
chưa kịp hóa trang, hoa dung thất sắc, chạy vội vào phòng trong.

“ Hắc”

Vô Trần xấu hổ vuốt vuốt mũi, không ngờ bản thân chưa kịp nói lời cảm tạ đã
làm người ta chạy mất, không nên, không nên, như vậy là không hợp với phong độ
thân sĩ của hắn a.

Bất quá nghĩ lại chính mình, đã xanh mướt một mảnh trên đầu, thân sĩ hay không
thân sĩ, có còn quan trọng sao?

Tả Tuấn, Tử La Lan, Cổ Minh, cùng thế lực thần bí đã dạy cho hắn một điều, tại
xã hội này, có thực lực chí cao vô thượng xa xa còn chưa đủ. Giống như Cổ Minh
vậy, đường đường là nhân hoàng, dị năng hoàng nhưng khi gặp phải 1 thế lực đủ
mạnh, vẫn như chó nhà có tang, bị truy sát phải khắp nơi chạy trốn.

Hắn, Vô Trần, tuyệt đối sẽ trở nên mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần Cổ Minh, nhưng
hắn cũng sẽ tuyệt đối không làm độc hành giả.

Muốn mạnh mẽ thì cần tài nguyên, muốn tài nguyên trước nhất phải đạt được tình
báo chính xác, muốn có tình báo chính xác thì bắt buộc phải có nhân lực mà
muốn có nhân lực thì lại cần rất nhiều tài nguyên.

Đây là một vòng tuần hoàn, nhưng vòng tuần hoàn tốt hay vòng tuần hoàn xấu,
còn phụ thuộc rất nhiều vào quyết định của chính người đứng đầu có chính xác
hay không? Mà cụ thể ở đây chính là Vô Trần.

Chỉ khi đã nắm trong tay một thế lực đủ lớn mạnh, Vô Trần mới có thể không bởi
vì hạn chế về mặt tài nguyên mà không thể trở nên mạnh mẽ hơn. Đối với một thế
lực lớn mạnh, làm người đứng đầu, Vô Trần chỉ cần lấy từ đó 3 thành tài nguyên
thu nhập được trong 1 năm, đủ để là độc hành giả Vô Trần vất vả trăm năm cũng
chưa chắc đã đạt được.

Điều duy nhất cần lo lắng chính là, đúng là người đông thế mạnh, nhưng cũng
đồng thời là rằng buộc, mà có rằng buộc chính là có điểm yếu. Mà muốn làm vô
địch cường giả thì tuyệt đối không được có nhược điểm. Đối với vấn đề này, tạm
thời Vô Trần cũng chưa có cách giải quyết. Nhưng nhìn từ trước mắt mà nói thì
lợi vẫn nhiều hơn hại, thế lực là bắt buộc phải tổ kiến đấy.

“ … ưm, làm…, làm sao ngươi có thể tỉnh lại được?”

Một âm thanh nghe vô cùng êm tai vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Vô Trần.
Giọng nói của đối phương thật sự rất dễ nghe, không đặc biệt giống Yến Khuynh
Tiên, mà tựa như dòng suối mát nơi thâm sơn, đặc biệt trong trẻo,tựa như thanh
âm thầm thì của thiên nhiên vậy.

“…!"

Bất quá, câu hỏi của nàng làm Vô Trần không biết trả lời làm sao. Nàng là
người chữa trị cho hắn còn không biết hắn tại sao tỉnh lại được, huống chi đã
gần như là người thực vật Vô Trần.

“A!”

Diệu Nhược Y cũng nhận ra câu trả lời của mình giống như không phù hợp, nàng
“A” lên một tiếng đầy ngượng ngùng, nét mặt, đặc biệt là đôi tai đã đỏ ửng.

“ Thật…, thật xin lỗi, ý…, ý ta không phải như vậy. Ý ta chính là làm sao
ngươi có thể tỉnh lại nhanh như vậy?”

Diệu Nhược Y lúc này nhìn thật sự vô cùng đáng yêu. Giống như tiểu nữ hài làm
sai chuyện gì, ánh mắt bối rối không ngừng lảng tránh ánh mắt của Vô Trần,
nhìn đăm đăm xuống dưới chân, lắp bắp giải thích.

Vô Trần dở khóc dở cười, cuối cùng hắn hay nàng mới là chủ nhân nơi này vậy? Ở
tại xóm nghèo cũng vẫn còn cô nàng ngây thơ như vậy, quả thực là hiếm lạ.

Hắn cũng không biết rằng, mặc dù Diệu Nhược Y trải qua rất nhiều chuyện, nhưng
đều may mắn thoát khỏi, chưa phải thực sự chịu khổ lần nào, lại bởi vì tính
tình nhút nhát hướng nội, mà nàng rất ít khi đi ra khỏi nhà. Thức ăn nàng
thường mua ngay tại bờ sông, mỗi sáng sau khi chuẩn bị ra về, nói cho cùng, bờ
sông cũng chính là địa điểm duy nhất nàng biết đến tại Xóm Nghèo. Bất quá, nhờ
vào y thuật cao siêu, người đến khám rất nhiều, mặc dù hầu hết đều là miễn phí
thăm khám, nhưng người nhiều nên tin tức cũng rất nhiều, nàng không phải cái
gì cũng không biết, chỉ có điều chưa thực sự chứng kiến mà thôi.

“a,a chính là bản thân ta cũng không biết chính mình tại sao lại tỉnh lại a”

Ăn của người ta, ở của người ta, được người ta cứu, lại khiến người ta như
vậy, Vô Trần cũng rất không phải, gãi gãi đầu, vẻ mặt vô tội giải thích.

Không khí cũng không bởi vì lời giải thích của Vô Trần mà thay đổi. Diệu Nhược
Y vẫn đỏ mặt cúi đầu, không lên tiếng, điều này khiến Vô Trần lúng túng không
thôi, không biết làm thế nào để thoát khỏi bầu không khí quỷ dị này.

“ Là muội cứu ta?”- Vô Trần thử hỏi.

“ Ân”

Nghe thấy thiếu nữ trả lời, Vô Trần trong lòng cũng thoáng trấn định lại, ít
nhất, nàng ta không phải không muốn nói chuyện với hắn, có lẽ có chút sợ người
lạ mà thôi.

“ Y thuật của muội, là muội tự học sao?”

“ Ân”- Thiếu nữ có vẻ hơi suy tư một chút, rồi mới hơi gật gật đầu trả lời.

Vô Trần gật gật đầu, cũng không tỏ vẻ quá ngạc nhiên, có thể sống tại xóm
nghèo mà y thuật vẫn cao như vậy, tự học là điều dĩ nhiên mà thôi.

Cả hai lại một lần nữa lâm vào trầm lặng, dường như Diệu Nhược Y đặc biệt sợ
người lạ, đến tận bây giờ nàng vẫn chỉ dám đứng tại cửa mà không dám bước hẳn
vào trong phòng.

Vô Trần bất đắc dĩ thở dài, đánh giá xung quanh căn phòng, bất chợt, hai mắt
hắn sáng ngời lên:

“ Muội cũng chơi đùa “Truyền Kỳ”?”

Vô Trần phát hiện thấy ngay bên cạnh đầu giường là một bức ảnh động, bên trong
là hình ảnh hai vị pháp sư một hắc một bạch, đối chiến không ngừng. Cuối cùng
vẫn là vị pháp sư mang pháp bào màu đen chiến thắng với tỷ số áp đảo.

“ a…a.., Ân”

Giống như tiểu bí mật bị người biết, Diệu Nhược Y vội vàng chạy tới bên
giường, cầm lấy bức ảnh giấu trong lòng. Đây chính là người nàng hâm mộ nhất,
mặc dù hắn đã biến mất rất lâu rồi, nhưng sẽ mãi là thần tượng của nàng.

“ Ha, Ha, nếu ta nói, người trong bức ảnh đấy chính là ta, muội sẽ tin sao?”

Không sai, hắc bào pháp sư chính là Vô Trần, còn bạch bào pháp sư chính là đệ
nhất pháp sư đương thời: Vô Song Thánh Pháp. Khi đó Vô Trần mới 15 tuổi, khiêu
chiến Vô Song Thánh Pháp, trải qua 5 trận đấu, kết quả đều là hắn thắng tuyệt
đối với tỉ số 5-0; Chỉ là bất quá, cuộc so tài đó là bí mật, không ngờ tiểu cô
nương này lại có được.

“ Hừ, ngươi mới không phải đấy, Mộng Pháp đại thần cũng không phải một kẻ vừa
mới được phong thần như ngươi có thể so sánh”

Giống như tiểu miêu bị đạp phải đuôi, Diệu Nhược Y trừng to hai mắt, quát lớn.

“ ồ, muội nhận ra ta?”

Không ngờ, sau khi hình dạng bản thân biến đổi lớn như vậy, vẫn có người có
thể nhận ra, điều này làm Vô Trần ngạc nhiên không thôi.

“ Hừ, ngươi nghĩ ngươi là ai? Đừng nói là người, kể cả có là Wizaerd, chỉ cần
nhìn qua một lần thì dù có biến thành tro ta cũng nhận ra?”

Diệu Nhược Y giống như phát hiện Vô Trần cũng không phải rất đáng sợ, lúc này
tâm lý có vẻ buông lỏng hơn, cằm hơi nhếch lên, đắc ý nói.

Wizaerd chính là vị phù thủy, ảo thuật sư, dịch dung sư đỉnh cấp nhất của liên
minh nhân loại. Không ngờ tiểu cô nương 20 tuổi, lại tự tin như vậy? Chỉ là
không biết tự tin đó lấy từ đâu.

“ Ồ, vì sao?” - Vô Trần hứng thú hỏi.

“ Ha, Wizaerd chính là học dịch dung thuật từ ta, ngươi nói ta có phải hay
không… a…!”

Nói được một nửa, nhận ra bản thân dường như đã nói ra những điều không nên
nói, Diệu Nhược Y kinh hoảng lấy hai tay bịt miệng.

“ Không phải đâu, ngươi nhìn qua chính là nhỏ tuổi như vậy, không ngờ khoác
lác bản lĩnh cũng không nhỏ?”

“ Cái gì?”- Một tiếng quát lớn đầy sát khí vang lên bên tai, Vô Trần ngạc
nhiên nhìn sang bên cạnh, Diệu Nhược Y lúc này hai mắt đỏ bừng, giống như lúc
nào cũng có thể nhảy bổ vào liều mạng với hắn.

Bình sinh, Diệu Nhược Y ghét nhất kẻ nào nói bản thân trẻ con. Nàng sinh ra
với thân thể đặc thù, tuổi thọ có thể lớn hơn nhân loại bình thường rất nhiều,
sau năm 14 tuổi, về cơ bản, ngoại trừ một số bộ phận cơ thể không ngừng lớn
dần lên thì khuôn mặt nàng đã không có gì thay đổi, nhìn qua chính là một vẻ
phì đô đô, non nớt búng ra sữa. Nhưng tuổi tác thật của nàng, so với Vô Trần
còn lớn hơn.


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #10