Bị Phát Hiện.


Người đăng: vusontieuphu

“Kiến nhiều cắn chết voi”

Tình cảnh hiện tại của Cổ Minh thật sự rất không khả quan. Đám người truy sát
Cổ Minh, đều sợ hắn “chó cùng rứt giậu”, cho dù chết cũng phải bất chấp kéo
theo bản thân đi cùng. Tất cả cũng không dám trực tiếp lao lên mà đều sử dụng
những chiêu thức tấn công tầm xa để quấy nhiễu, không cho phép hắn có cơ hội
nghỉ ngơi hồi phục.

“ Một đám ngu xuẩn”

Cổ Minh mỉa mai nhìn một đám phế vật tự cho là đúng phía trước. Nếu hắn có thể
dễ dàng chết như vậy, thì cũng không thể sống sót đến bây giờ, không được cả
nhân tộc cộng tôn là Nhân Hoàng, Dị Năng Hoàng, Cổ Minh.


  • Lôi Diệt Vạn Thế.


  • Không Gian Kính Tượng.


  • Tinh Thần Chấn Bạo.


Tựa như hồi quang phản chiếu, thân thể không ngừng chấn động, Cổ Minh hai mắt
hung quang chợt lóe, khuôn mặt ửng hồng, cả người hào quang vạn trượng bắn ra
tứ phía.

Các lộ cao thủ thấy vậy, kẻ nào kẻ nấy mặt mũi đều biến sắc, nhao nhao lùi lại
phía sau ý đồ thi triển thủ đoạn phòng vệ.
Bất quá, hiệu quả sao? Tinh Thần dị năng, quỷ dị đa đoan, muốn tránh thoát,
nói dễ hơn làm.

Cả đám người giống như bị trúng định thân thuật, hai mắt vô thần, miệng hộc
máu tươi, chảy dài, ướt đẫm cả ngực.

“ Oành !” “ Oành” “ Oành”

Bên trên thiên không, mây đen che kín bầu trời, thỉnh thoảng còn truyền ra
từng đạo tiếng sấm vang rền. Tình cảnh giống như mạt nhật hàng lâm.

Không gian cũng đang không ngừng gấp khúc, uốn lượn như sóng biển, tựa hồ bất
cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Không hổ danh là dị năng hoàng Cổ Minh, thân kiêm ngũ hệ dị năng, Thể chất hệ,
khí cụ hệ, không gian hệ, tinh thần hệ, nguyên tố hệ chính là không giống
nhau. Không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể trêu chọc được.

Vô Trần ở bên trên, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Hắn bị thứ sức mạnh kinh
thiên động địa, coi thường vạn thế của Cổ Minh thật sâu hấp dẫn. Có thể nói,
sau khi trải qua một lần đả kích lớn nhất trong đời, chưa bao giờ Vô Trần lại
khát vọng sức mạnh như lúc này. Cổ Minh đã chứng minh cho hắn thấy, cái gì gọi
là thực lực tuyệt đối. Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế cũng
là vô nghĩa.


  • A! A! A!

Tựa như thiên thần thẩm phán, lại tựa như thiên kiếp hàng lâm, từng đạo thiên
lôi màu bạc thô to như một đầu trâu, không ngừng bổ xuống. Không gian lại tựa
như vạn mặt kính. Thiên lôi bổ xuống đất cũng không biến mất mà như nhập hồ
nước, gợn lên vài đạo không gian gợn sóng rồi xuất hiện ở một nơi khác. Mọi
thứ giống như là một vòng tuần hoàn vô tận, không bao giờ hết.

Dị năng uy áp khủng bố vô biên, tỏa khắp thiên địa. Nơi nơi lôi quang đi qua,
tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, từng đạo tiên huyết bay lên, đầu của
cả đám người lăn xuống trông như những trái dưa nát đổ từ trên xe xuống. Mùi
thịt khét, mùi máu tươi, thậm chí cả mùi uế khí của nước tiểu và phân phiêu
phù khắp nơi.

Hoàng Giả Giận Giữ
Cốt Chất Thành Sơn
Thây Phơi Khắp Chốn
Thương Sinh Thiên Hạ
Mặc Ta Tàn Sát.

Có thể nói, tổ hợp 3 kỹ năng của Cổ Minh, uy năng khủng bố tuyệt luân, thần
cản sát thần, phật cản sát phật, mặt đất vốn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lại một
lần nữa biến thành Tu La đồ tràng! Tất cả hơn mấy ngàn người vây công cũng
không ngoại lệ, toàn bộ đều thi cốt vô tồn.

Cổ Minh song thủ buông xuống, thở dài một hơi. Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Nếu có thể lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không muốn nhân tộc anh kiệt, chết trong
tay minh. Có thể, hắn cũng không có lựa chọn nào khác.


  • Vì sao phải ép ta như vậy chứ?

Hai mắt nhìn về phương xa, thâm thúy nói một câu.

Cuối chân trời, ba phương hướng, ba loại hào quang đồng thời bay lên rồi biến
ảo thành ba cái bóng màu sắc khác nhau trên không trung! Quang mang chói sáng
mang theo sự ngang ngược không ai bì nổi.

Đầu đội vương miện, thân khoác hoàng bào, hoàng giả uy nghiêm, cuồn cuộn không
dứt.

Cái này đại biểu cho ba vị Dị Năng Hoàng xuất trướng.

Đồng tử Cổ Minh co rút lại, hắn cười khổ một tiếng, rồi vô lực nhìn ba cái
bóng màu vàng, trong lòng lạnh buốt. Không thể tượng tượng được, sát chiêu
thực sự của đối phương tới giờ mới ra.

Toàn bộ Nhân Loại liên minh có thể có mấy Hoàng cấp cường giả chứ, có thể đếm
trên đầu ngón tay?

Ba vị Hoàng giả! Thật lớn thủ bút!


  • Hảo thủ đoạn, không hổ là Dị Năng Hoàng! Chỉ có điều, Vực chủ, không phải
    là người ngươi có thể trêu đùa.

Một người hòa hoãn nói:


  • Chỉ tiếc ta không thể đánh một trận công bằng với ngươi! Thật đáng tiếc!

Theo tiếng nói, hai người còn lại cũng cùng hiện thân. Ba người đều áo bào
rộng, tay áo lớn đang ngự gió mà tới, dáng vẻ tiêu sai, sắc mặt thong dong.

Ánh mắt Cổ Minh hơi híp lại:


  • Ba vị hoàng giả, cũng muốn đoạt lại “ thứ đó” sao?


  • Sai, chúng ta cũng chẳng muốn “thứ đó”, mà là muốn ngươi chết!


Ba người đồng thời mỉm cười, thần thái trang nghiêm:
- Nhưng, nếu thuận tiện lấy được “thứ đó” thì cũng coi là có thu hoạch. Dù
sao, ta cũng tò mò thứ gì có thể để vực chủ không tiếc sử dụng “Cấm Nguyên
lệnh” cũng phải bắt ngươi cho bằng được.

Cổ Minh cười lãnh nhiên, sống lưng thẳng tắp ngạo nghễ nói:
- Chỉ tiếc, các ngươi sẽ vĩnh viễn không có cơ hội được lấy nó. Thật đáng
tiếc cho 3 vị hoàng giả.

Ba người chỉ cười khẩy, không quá để ý lời khiêu khích của Cổ Minh. Đến cấp
bậc như bọn họ, ai không phải là thân kinh bách chiến, ý chí đã cứng rắn hơn
sắt, sao có thể vì một vài lời của đối phương mà xao động tâm tính?

Vô Trần một bên nghe cuộc đối thoại, một bên đầu óc không ngừng vận chuyển.
Thế lực thần bí, Vực Chủ, thứ đó. Hắn không cầm được mà nghĩ đến khi chính
mình gặp Cổ Minh tại WC trung tâm thương mại. Nếu hắn đoán không nhầm, ít nhất
phải 9 thành trở lên, “thứ đó” được giấu tại chỗ kia. Vì dù sao, đã đến Hoàng
Cấp Cường giả, đã có thể tùy tâm tiết chế dục vọng bản thân, sao có thể vì vấn
đề vệ sinh mà dừng lại lúc đang bị truy sát gắt gao? Còn chưa kể đó còn là nơi
hiện đại đông người như vậy? Cô Minh cũng không phải có ép buộc chứng đó chứ?

Nếu quả thực đúng như suy đoán của hắn, vậy, tuyệt đối không thể để Cổ Minh
chết lúc này, nếu không, đám người thần bí này tuyệt đối có thể dựa vào năng
lực quỷ dị của dị năng để tìm ra “Thứ đó”. Chỉ khi, Cổ Minh còn sống, mới có
thể đánh lạc hướng sự chú ý của bọn chúng, làm cho bọn hắn lầm tưởng rằng đồ
vật vẫn trên người Cổ Minh. Chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội đoạt được đồ
vật.
Mà biện pháp duy nhất Vô Trần có thể làm lúc này, chính là đưa thân ra mạo
hiểm, khiến cho 3 tên thần bí nhân kia hơi chút mất tập trung, sáng tạo cơ hội
cho Cổ Minh chạy trốn.

Vô Trần cắn chặt răng, trong lòng thầm ước lượng, “Chỉ có thể liều mạng!”

Sau khi bị Tử La Lan đả kích, cùng với chứng kiến sự mạnh mẽ của Cổ Minh, Vô
Trần đã thầm quyết định, bản thân sẽ không làm người thường, ít nhất, phải có
thể “tùy tâm sở dục”, không bao giờ để bản thân chịu thiệt mà không dám làm
gì, nếu hắn có sức mạnh tuyệt đối, đừng nói Tả Tuấn, tính cả “Hoàn Vũ” tập
đoàn thì đã làm sao? Đều chỉ là 1 phút sự tình mà thôi.
Vô Trần thầm buông ra hơi thở, khống chế nhịp tim đập nhanh hơn mức bình
thường, bởi vì hắn biết, chỉ có làm càng tự nhiên, đám người kia mới có thể
nghĩ rằng bản thân “vô dụng”, mới có thể không đặc biệt “mạnh tay”.


  • Ồ?

Vị hoàng giả trẻ tuổi nhất trong 3 người, nhìn qua có vẻ thập phần thư sinh,
thâm ý liếc mắt nhìn về phía đỉnh mảnh bụi rậm xa xa. Cười khẽ một tiếng:
- Không ngờ lại có một con chuột nhỏ ở đây? Quả thực rất thú vị.

Ánh mắt của Văn Nhân Hiển giống như có sức mạnh thần bí, khiến cho đầu óc
người khác mụ mị đi.
Trong lòng lạnh toát, cả cơ thể Vô Trần căng cứng, toàn bộ cơ bắp không ngừng
co rút lại, mồ hội lạnh ào ào chảy xuống, giống như một con thỏ bị một con
hồng hoang mãnh thú để ý vậy, sinh mạng đã không ở trong tầm tay.


  • Thế nào? Đường đường là Tinh Hoàng, Văn Nhân Hiển, lại để ý một người bình
    thường rồi hả?

Văn Nhân Hiển có thể phát hiện ra Vô Trần, tự nhiên Cổ Minh cũng có thể. Ngay
từ khi vừa xuất hiện, hắn đã biết sự có mặt của Vô Trần, chỉ là với một người
bình thường, hắn không quá để ý mà thôi. Nếu không, chỉ cần là dư ba của dị
năng, cũng đủ để chấn chết Vô Trần.


  • Hắc, chỉ là một con kiến hôi, vậy mà vọng tưởng khinh nhờn Hoàng giả, đáng
    chết.

Văn Nhân Hoành giống như không nghe thấy sự mỉa mai trong lời nói của Cổ Minh,
nở một nụ cười tà dị, hai mắt trừng lớn, từng cỗ tinh thần lực mắt thường
không thể nhìn thấy, quỷ dị đánh về phía Vô Trần.

“ Oành”

Có thể, Cổ Minh cũng không để hắn làm bừa, đồng dạng phóng xuất ra tinh thần
lực cản trợ, chỉ là, hai tên hoàng giả đi cùng Văn Nhân Hoành, đúng lúc này
động thủ.

Vô Trần chỉ cảm thấy trước mắt tràn đầy hắc ám, trong đầu giống như có ngàn
vạn mũi kim không ngừng chọc ngoáy, đau đớn đến sống đi chết lại.

“Hự”

Mặc dù cỗ tinh thần lực kia đã bị Cổ Minh triệt tiêu gần hết, nhưng cũng không
phải kẻ như Vô Trần có thể cản lại, lực trùng kích lập tức khiến Vô Trần bay
ra ngoài, rơi xuống “Trụy Nhai”.

“ Ầm”

Thân thể đang chìm sâu trong hôn mê của Vô Trần nhanh chóng bị dòng nước của
“Tô Giang” nuốt mất.
Đồng thời, ba vị hoàng giả cũng không quá quan tâm đến sống chết của Vô Trần,
dù sao, một kẻ bình thường có thể sống dưới một kích của hoàng cấp thức tỉnh
giả, chính là điều không thể nào. Nhưng, lại không ai để ý đến nụ cười đầy cổ
quái của Cổ Minh.


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #8