Cao Minh Dịch Dung Thuật.


Người đăng: vusontieuphu

Chỉ thấy Diệu Nhược Y xoay người, một lần nữa bước vào buồng trong, tiếng “sột
xoạt” không ngừng truyền ra. Mãi đến khi Vô Trần cảm thấy bản thân đã sắp mất
hết kiên nhẫn, từ bên trong đi ra một nam tử, cả người giấu kín trong trường
bào màu đen, vô cùng âm trầm.

“Vù”

Đồng tử co lại thành một điểm nhỏ, Vô Trần ngay lâp tức bật người dậy, lùi lại
phía sau, cách nam tử kia một khoảng cách hắn tự cho là an toàn, hai hàng lông
mày cau chặt lại, trong lòng không ngừng rét lạnh.

“ Ngươi theo dõi ta?”

Không ngờ sau khi chịu quá một đòn của Văn Nhân Hiển, Tổ Chức thần bí vẫn
không buông tha cho hắn, lại phái Tuyệt Vọng Chi Thủ - Tiêu Vũ giám sát Vô
Trần. Lần này chỉ sợ Vô Trần thật sự chạy trời không khỏi nắng a.

“ Hắc, Ngươi cũng quá đề cao bản thân chính mình. Chỉ là một kẻ hèn phế vật,
ngay cả thức tỉnh giả cũng không phải, đáng giá Tiêu Vũ ta đích thân theo dõi
sao? Nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách vận khí của ngươi thật không tốt,
lại để cho ta đi ngang qua bắt gặp được khí tức của ngươi. ”

Tiêu Vũ khinh miệt nói. Thần thái vô cùng ung dung, không có chút nào vội
vàng, giống như Vô Trần đã là vật trong lòng bàn tay hắn. Hắn muốn giết chết
Vô Trần, so với bóp chết một con kiến không khác nhau là bao.

“ Vậy sao?”

Vô Trần híp híp hai mắt, nhãn quang bắn ra ánh sáng nguy hiểm, có thể hôm nay
hắn sẽ chết, nhưng Tiêu Vũ cũng sẽ tuyệt đối không được lành lặn. Không bỏ một
cái giá lớn mà đòi giết chết hắn, đó là tuyệt đối không có khả năng.

Thực ra, lúc này Vô Trần lo lắng nhất không phải tính mạng của bản thân mình,
mà là lo lắng cho an nguy của tiểu cô nương kia nhiều hơn. Tuy rằng kết hợp
với lời nói trước đó của nàng, Vô Trần cũng đã từng suy đoán rằng kẻ trước mặt
chính là do nàng biến thành. Bất quá, quá giống thật rồi, Vô Trần cũng không
tin trên đời này lại có phép mô phỏng giống như đúc như vậy. Thần thái, cử
chỉ, khí chất, kể cả sát khí, không khác Tiêu Vũ trong ấn tượng của hắn dù chỉ
một chút. Phải biết, Vô Trần phàm là đồ vật đã gặp qua, hắn chỉ cần nhìn một
lần là có thể nhớ rõ ràng rành mạch không một chút sai sót. Kẻ này vừa xuất
hiện, đã mang đến cho Vô Trần cảm giác vô cùng nguy hiểm, trực giác của Vô
Trần từ trước đến nay vô cùng linh nghiệm. Chính vì vậy,hắn đã có thể phán
đoán Tiêu Vũ trước mặt này có trên 8 thành là bản nhân.

Ngay cả đến Wizaerd,ảo thuật gia số một nhân loại, nếu không nhờ kỹ xảo điện
ảnh thì cũng không thể nào hoàn toàn mô hình dạng một người, chưa kể đến khí
chất, thói quen,…. Hắn cũng không tin lời tiểu cô nương nói phía trước là
thật. Một người chỉ là tiểu cô nương xóm nghèo của một hành tinh trên ngàn vạn
tinh cầu của vũ trụ mà lại chỉ điểm một kẻ là ảo thuật gia nổi tiếng toàn nhân
loại liên minh trên lĩnh vực hắn ám hiểu nhất. Đây quả thực là người si nói
mộng, hai bên trên cơ bản là không thể nào so sánh được với nhau a.

“Bộp”

Chỉ thấy Vô Trân cong lưng, khụy gối, người hơi khom xuống, cả người bật về
phía bên trái. Nơi đó là nơi Diệu Nhược Y vẫn hay ngồi khám bệnh thường ngày,
có một bộ bàn ghế cũ kỹ. Mặc kệ có phải người thật hay không? Tiên hạ thủ vi
cường, hậu hạ thủ tai ương. Tiêu Vũ là thức tỉnh giả, không phải một kẻ người
bình thường như hắn có thể so sánh. Bất quá, nhìn Tiêu Vũ cũng chỉ tầm 25, 26
tuổi, trên con đường thức tỉnh chắc hẳn cũng chưa đi được xa, có khả năng ngay
cả dị năng cũng chưa thức tỉnh. Vô Trần muốn lật ngược tình thế, chạy ra sinh
thiên, thì đây tuyệt đối là cơ hội duy nhất. Hắn cần lợi dụng việc Tiêu Vũ
chưa quen thuộc hoàn cảnh hắc ám xung quanh để tạo ra lợi thế cho bản thân.

Tại một tinh cầu bí ẩn, nằm cách xa Lam Tinh vô tận năm ánh sáng.
U ám thiên không, một vòng trăng tròn xạ chiếu xuống cánh rừng, tỏa ra nhàn
nhạt ánh bạc, bao phủ cả tòa u tĩnh rừng rậm, sóng gợn lăn tăn trong hồ nhỏ,
có thể nghe được cả tiếng ếch kêu, khắp nơi đều là đom đóm không ngừng bay múa
trong rừng, khủng cảnh mộng ảo tựa như của thế giới đồng thoại.

“ Không tìm thấy sao?”

Một thân ảnh thân giấu kín trong trường bào màu trắng, kẻ chỉ vàng, vô cùng
quý khí, chắp tay quay lưng đối với 3 kẻ đang quỳ một gối phía sau hỏi.

“ Đúng vậy,sứ giả đại nhân.”

Bất thình lình, ba kẻ hèn mọn đang quỳ tại nơi đó, chính là ba kẻ được cho là
một trong những thức tỉnh giả mạnh nhất nhân loại, 3 vị hoàng cấp dị năng giả
lúc trước đã truy sát Cổ Minh. Kẻ đang cung kính đối với thần bí nhân trả lời
chính là Tinh Thần Dị Năng Hoàng, Văn Nhân Hiển.

“…”

Thần bí sứ giả cũng không phải rất hài lòng với câu trả lời của Văn Nhân Hiển,
từ thân thể không ngừng có những ngọn sóng vô hình tỏa ra xung quanh. Toàn bộ
không gian điên cuồng vặn vẹo, tựa như lúc nào cũng có thể đổ nát.

Ba người Văn Nhân Hiển sau lưng đổ mồ hôi lạnh, đầu cúi xuống càng sâu, tuy
đều là Hoàng cấp dị năng thức tỉnh giả, nhưng người trước mắt này không chỉ
thức tỉnh rồi siêu hiếm hệ không gian hệ dị năng, mà độ hòa hợp cũng vô cùng
cao, chiến lực chỉ sợ so với Nhân Hoàng Cổ Minh cũng không thua kém nhiều ít.
Đã không phải là tồn tại mà ba người bọn họ có thể chống lại được.

Nhớ tới, đã từng có 3 tên hoàng cấp dị chủng, bên trong càng là có một con đạt
đến cực hạn của Hoàng cấp, một chân đã bước vào đế cấp, tập kích bất ngờ Trọng
Tinh. Muốn nhân cơ hội đó biến một cái siêu cấp tinh cầu của nhân loại thành
phế tích, từ đó trọng thương nhân loại. Cũng là bị chính vị đại nhân trước mặt
bọn hắn này, hoành không xuất thế, tựa như cái thế ma chủ, tùy tiện vung lên
một tay đã có thể diệt sát ngàn vạn mà tính dị chủng. Ba tên hoàng cấp dị
chủng tưởng chừng như vô địch kia cũng không có may mắn thoát khỏi số phận,
đồng dạng bị một chiêu miểu sát.

Càng khủng bố hơn, nhân vật như vậy trong tổ chức không dưới một vạn người,
bên trên càng là có các vị đường chủ, trưởng lão hội, tứ đại hộ pháp, cùng cái
thế vô địch vực chủ đại nhân.

Có thể tưởng tượng được thế lực như vậy khủng bố đến nhường nào? Nếu bọn chúng
chịu xuất lực, dị chủng chỉ là vấn đề nhỏ, thống nhất vũ trụ cũng không phải
nói mớ.

3 người Văn Nhân Hiển, tại lần đó, sau khi tận mắt chứng kiến vị sứ giả này
diệt sát 3 tên dị chủng kia, mới cam tâm sa đọa, trở thành nô lệ của thần bí
nhân, đồng thời được hắn cho phép gia nhập “Thánh Vực”.

Bất quá, ngoại trừ biết được danh hiệu của tổ chức, cùng phân bổ chức vị bên
trong, 3 người cũng không nhận được thêm thông tin gì khác. Nhưng mà, cũng
chính bởi sự khủng bố cùng thần bí không biết này, khiến 3 người càng thêm sợ
hãi,không dám tùy tiện manh động, càng thêm trung thành.

Nhìn thấy biểu hiện của ba người, thần bí nhân hài lòng gật gật đầu, thu hồi
uy áp, trầm giọng nói:

“ Lần này không thể giết chết Cổ Minh, đồ vật cũng không thể thu hồi, Vực Chủ
rất tức giận, đã ra lệnh cho chấp pháp đường xử lý việc này thật nặng. Bất
quá, ta đã đích thân ra mặt, vì các ngươi cầu tình. Tuy nhiên, cơ hội chỉ có
một lần, nếu không biêt hảo hảo nắm giữ, thì đừng trách ta thấy chết không
cứu. Đã rõ chưa?”

“ Chúng tiểu nhân tạ ơn đại nhân. Ngài quả thật chính là tái sinh phụ mẫu của
bọn thuộc hạ. Nếu không có ngài, thì chúng ta cũng không biết phải làm sao?”

Ba người Văn Nhân Hiển nghe vậy như được đại xá, không ngừng dập đầu cảm tạ.
Không còn cách nào khác, sống nhục còn hơn chết vinh. Ba bọn hắn còn rất trẻ
tuổi, thọ nguyên còn có vài ngàn năm, thà làm chó săn cho kẻ khác cũng không
muốn bị giết một cách vô ích. Mặt khác, bọn họ cũng không vì chính bản thân
bọn mà, mà còn đại diện cho toàn bộ gia tộc đứng phía sau. Không thể vì một
chút thể diện mà ném đi sinh mệnh của trăm ngàn tộc nhân được.

“ Trong quá trình truy sát, có gặp phải bất ngờ gì không?”

Thần Bí sứ giả lần nữa lên tiếng, trong giọng nói lần nữa khôi phục vẻ cao cao
tại thượng.

Văn Nhân Hiển ngẩn người, trong đầu hiện lên hình ảnh Cổ Minh ra tay cứu Vô
Trần, bất quá nghĩ đến không thể nào, một con kiến mà thôi, chịu một kích của
hắn, sao có thể sống được chứ?. Nghĩ vậy, hướng thần bí nhân cung kính nói:

“ Bẩm đại nhân, lần này để Cổ Minh trốn thoát là do sơ xuất của bọn thuộc hạ,
bất quá, cũng không thể không nói Cổ Minh không hổ danh là Dị Năng Hoàng, sức
chiến đấu mạnh mẽ tuyệt luân, nhất là hắn còn thức tỉnh không gian hệ dị năng,
vô cùng khó đối phó. Tuy nhiên, bọn tiểu nhân có thể hướng ngài đảm bảo, lần
sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tương tự”

“ Ân, cơ hội ta đã cho các người, có thể nắm chắc hay không thì phải nhìn vào
các ngươi. Tốt rồi, đây là tài nguyên tháng này của các ngươi, cầm lấy rồi đi
xuống đi”

Bạch bào thần bí nhân phất phất tay, trước người ba người Văn Nhân Hiển tư hư
không đột nhiên xuất hiện ba bọc đồ vật. Văn Nhân Hiển rùng mình một cái, thật
quỷ dị năng lực. Nếu như ba bọc đồ vật này thay bằng ba thanh chùy thủ, ba
người tuyệt đối là chết như thế nào cũng không biết.

“ Cảm tạ đại nhân, Cảm tạ đại nhân”

Cả ba người rối rít cảm tạ, cũng không dám ở lâu, nhận lấy đồ vật lập tức đứng
dậy xoay người rời đi. Ở cùng một chỗ với bạch bào nam tử, Văn Nhân Hiển ba
người luôn cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, ngứa ngáy khó nhịn, giống
như thân thể không còn thuộc quyền điều khiển của bọn hắn.

“Hắc, dị năng hoàng? Thật sự là dị năng hoàng sao? Hắc…Hắc…Hắc”

Tiếng cười của nam tử một lần nữa vang lên, chỉ là lần này chỉ có khinh miệt
cùng xem thường đan xen.


Võng Du Chi Vô Thượng Thần Thoại - Chương #11