Người đăng: kingfoking011
Mỹ phụ cười lạnh, trong lòng lại không điềm tĩnh như bên ngoài, lúc này nổi
lên sóng to gió lớn, không cách nào kiềm nén rung động.
Huyết mạch của Bàn Cổ! Kẻ này gia thế đã kéo dài bao nhiêu bể dâu?! Nói không
ngoa, có thể khẳng định thân thế cũng như gia tộc của tiểu tử này là đỉnh cấp
nhất trong thiên địa! Trời đất này chính là do gia tộc hắn mở ra!
Bàn Cổ khai thần, vương thần chi chủ!
Tim của mỹ phụ đập lên liên hồi, nói không sợ chính là dối lòng.
Vong Tình thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn thẳng mỹ
phụ. Đôi đồng tử sáng rực màu xanh giống như tinh châu trong tối, nổi bậc vô
cùng.
Theo hắn chậm rãi đứng dậy, chân nguyên tử sắc bạo phát khí thế ngập trời,
xung quanh trăm mét gió mạnh nổi lên, hoa đào cuồng vũ. Thiết ngẫu phía sau
lấy lại được sức sống, một lần nữa bay lên phía sau Vong Tình, tử sắc nối liền
các khớp sáng rực, tiên bào kịch liên tung bay, uy vũ và mỹ lệ vô cùng.
Rối Bạc phía xa cũng không ngoại lệ, từng đầu từng đầu rực sáng chân khí, sáu
chi cử động, Rối Bạc vừa lấy lại được chân khí điều khiển, nó liền tuân theo
lệnh của Vong Tình từ trước đã đặt ra, lập tức nhắm vào hai đầu cự yêu còn
sống mà đánh tới. Lần này khí thế, so với ban đầu mạnh hơn gấp đôi thậm chí
gấp ba lần!
Oành!
Rối Bạc nhanh như thuấn di, chớp mắt nhảy lên tung mạnh sáu chân, hung hăng đá
vào mặt đại yêu. Cự lực mạnh mẽ khiến cho cự yêu đau đớn thét dài ngã xuống,
mặt bị thủng một lỗ sâu, bỏ mạng đương trường!
Đầu đại yêu kia càng không phải nói, ba đầu Rối Bạc đem từ trên xuống dưới
đánh nó không còn hình dáng, máu phun lên giữa trời đêm, chết không toàn thây!
Tiểu Thiện lo lắng đở Ninh công tử đứng dậy, nàng khẽ vận chuyển nguyên lực,
dịu dàng bao bọc hắn, khiến cho hắn nhất thời có thể thở nhẹ một hơi.
Ninh công tử dời ánh mắt lên người Tiểu Thiện, đáy mắt có chút thương tâm, lại
có phần bất đắc dĩ.
Nàng ấy đang dấu hắn một bí mật lớn thế nào?
Mặc dù trong lòng có trăm mối trăn trở, Ninh công tử vẫn không hỏi lời nào,
chỉ gật đầu đồng ý.
Sau đó theo Tiểu Thiện đi sâu vào rừng, chậm rãi rời xa rừng đào.
Khi cảm giác áp lực biến mất, cũng là lúc họ đã bước xuyên qua rừng già phía
sau.
Ninh công tử bất ngờ hô lên, hắn và Tiểu Thiện đi xuyên qua rừng đào và cả
cánh rừng Tiên Tịch phía sau, đến lúc này hắn mới kịp nhận ra một điểm, nơi họ
đi qua chẳng phải Tiên Tịch sơn lâm, mà chỉ là một cái đỉnh núi vô danh mà
thôi, phía dưới là sơn cốc âm u, sương khí mơ hồ.
Gió xuân khẽ thổi, từ trên cao quan sát, nơi phía thật xa tầm mắt, nơi đó
không phải cánh rừng, có hàng vạn tinh điểm cam sắc tụ tập thành một chỗ, mỹ
lệ vô cùng.
Thư sinh kinh ngạc vạn phần, tâm tình bay bổng muốn xuất khẩu thành thơ.
Giai nhân phía sau mỉm cười, im lặng nhìn hắn chung vui.
Thời khắc yên tĩnh không nói nên lời, dưới ánh trăng nhu hòa, sau lưng là cổ
thụ, phía xa là Hàng Châu thành hoa lệ dưới đêm, vị thư sinh hai mắt sáng rực,
giai nhân phía sau yên lặng mỉm cười.
Ầm!!
Bỗng nhiên, ầm một tiếng kinh thiên động địa, phá vỡ ánh trăng thanh, đại địa
lay chuyển dữ dội, cuồng phong kịch liệt nổ lên, phát ra tiếng xé gió rít rào.
Tiểu Thiện thất kinh, theo bản năng vận chuyển nguyên lực đứng che chở cho thư
sinh.
Bên trong gió này mang theo uy áp mênh mông, Tiểu Thiện mặc dù vận dụng hết
nguyên lực trong người vẫn không kiềm nổi phun ra một ngụm máu tươi, bại lui
liên tục.
Ninh thư sinh hoảng sợ hô lớn. Vội vàng nâng đỡ người giai nhân.
Thư sinh lòng đau như cắt, giai nhân lúc này mặt không còn huyết sắc, vì nàng
đỡ cho hắn mà thành ra thế này!
Tiểu Thiện ném ánh mắt vô cùng lo lắng cho hắn, nói gấp.
Thư sinh làm như không nghe thấy, hắn dùng sức đem nàng cõng trên lưng, mặc dù
sơn cốc phía dưới nguy hiểm vạn phần, nhưng nếu không tìm đường chạy xuống
dưới thì ở đây trước sau cũng phải chết.
Ầm!!
Chấn động còn chưa dứt, lại thêm một đợt tiếng động kinh thiên nổ ra, trời đất
lần nữa rung chuyển, thư sinh cùng Tiểu Thiện hoảng sợ ngoảnh đầu nhìn lại.
Rừng đào không còn ra hình dạng, đào thụ ngã xuống, hoa đào tung bay. Chỉ thấy
lúc này trời đêm sáng rực sắc tím cùng sắc đỏ hoa lệ, một thân ảnh yêu phụ
khổng lồ xuất hiện, cao hơn chín thước, dị thường đáng sợ, xung quanh thân thể
phát ra yêu quang đỏ rực. Dòng sông nhỏ thay nhau dậy sóng. Đang giao đấu kịch
liệt cùng với ả ta chính là Vong Tình, thiết ngẫu phía sau đã rút ra Thiên
Công Bá Kiếm, cả người tản ra quang mang tử sắc, Bàn Cổ Nguyên Lực phát ra
bàng bạc mênh mông.
Yêu phụ đã hiện nguyên hình!
Yêu phụ khổng lồ cười to không ngớt. Vong Tình tuy có Bàn Cổ Nguyên Lực nhưng
đạo hạnh chung quy vẫn còn nhỏ yếu, không cách nào phát huy mười phần nguyên
lực của Bàn Cổ Nguyên Lực. Cùng yêu phụ giao đấu, chưa thể phân ra cao thấp.
Thanh âm kinh động phát ra không dứt, Vong Tình mặt không đổi sắc huy động
thiết ngẫu chiến đấu. Mặc dù hung hiểm, nhưng hắn cũng không lo lắng quá
nhiều, vì kết quả phía trước, hắn đã phần nào nắm được. ..
Thế gian hữu ý, thiên đạo lại vô tình. Ngày tháng hôm nay, là đại nạn lâm đầu,
mạng có thể vứt, thấy trước cũng không thay đổi được. Vong Tình thầm nghĩ.
Không quá nửa nén nhang, thân ảnh yêu phụ bỗng nhiên cấp tốc biến to, yêu lực
giải khai cực đại.
Yêu phụ cười to. Nương theo giọng cười vừa dứt, ả ta vung tay lên, sau đó một
khắc, một đạo hoa văn hình tròn khổng lồ xuất hiện trên mặt đất, lấy Vong Tình
làm trung tâm, vòng tròn hoa văn có bán kính bao phủ cả rừng đào và đỉnh núi
quanh. Tỏa ra mùi nguy hiểm tột cùng.
Nhìn văn tự dưới chân, thư sinh trong lòng co thắt. Tiểu Thiện trên lưng hai
mắt mở to, nội tâm tuyệt vọng. Trong phút chốc cuối cùng, nàng cắn răng, từ
trên lưng thư sinh phóng xuống, trên tay vận dụng chút yêu lực cuối cùng đánh
vào lưng hắn, đẩy hắn bay thật cao lên không, từ đây rơi xuống, chính là sơn
cốc tối tăm. ..
Trong khoảnh khắc sững sờ, thư sinh quay đầu lại nhìn nàng, đáy mắt không thể
nào tin được. Hắn biết nàng không muốn hại hắn, phải chăng rơi xuống cốc cơ
hội sống sẽ cao hơn? Nhưng nàng có nghĩ, không có nàng, ta sống được sao? Vì
sao luôn để ta là người sống cuối cùng mà không phải là nàng? Vì ta chỉ là một
thường nhân ư?
Yêu là gì?
Giai nhân lần nữa rơi lệ. Là nguyện hy sinh vì người mình yêu.
Vong Tình mặc dù thấy nhưng hắn vẫn đạm mạc không nói lời nào, vì hắn không
giúp gì được. Một khoảnh này diễn ra rất nhanh, hoa văn kí tự vừa bày ra trên
đất. Mỹ phụ hung tợn hô:
ẦM!
Trời đêm sáng tỏ, huyết sắc xung thiên, thiên địa rung chuyển, sau tiếng nổ
kinh thiên phát ra, cánh rừng đào bị phủ trong trắng xóa, cỏ cây đất đá hóa
vào hư vô. Tiểu Thiện trong ánh mắt thư sinh ngày càng chìm dần trong huyết
sắc, ánh mắt nàng cho đến phút cuối vẫn mãn nguyện nhìn thư sinh. Nếu có thể
sống, hình ảnh giai nhân đang dần biến mất dưới ánh trăng vừa tròn, đời đời
kiếp kiếp sẽ mãi khắc trong tâm trí hắn không cách nào phai!
Vong Tình nhắm mắt, ý thức dần trở nên mơ hồ. Hắn thì thào trong thức hải:
Đại kiếp là đây ư?
. ..
Trước mặt tối đen, không thanh không thức, trống trải mênh mông.
. ..
Ta đang ở nơi nào. . .