Bồ Gia Thôn


Người đăng: kingfoking011

Thời gian thấm thoát, không biết đã trải qua bao lâu.

Một cơn gió thơm khẽ thoáng qua mặt, cảm thấy trong đó hương xuân đã mất, chỉ
ngửi thấy mùi thiên nhiên tươi mát thường trực.

Trước mắt Vong Tình có ánh mặt trời le lói, không chói chang, ngược lại mát mẻ
và chan hòa lạ kỳ.

Cũng không biết từ khi nào, bên tai hắn luôn vang lên một giai điệu tiêu khúc
liên miên bất tận, cùng với đàn tranh tấu lên một giai điệu dịu dàng êm tai,
linh động tựa như tiên khúc trên tiên cảnh, lại thư thái giống khúc nhạc chốn
giang hồ. Mặc dù âm khúc luôn vang bên tai nhưng nó không hề ồn ào, ngược lại
còn rất thoải mái tinh thần.

Vong Tình chậm rãi mở mắt.

Không có bóng hoa đào, không có dáng yêu ma. Hắn lúc này đang đứng trong một
cái thôn nhỏ, xung quanh có vài mái nhà, cây cối tươi mát, cảnh sắc siêu thực
với từng cảnh vật có sắc màu sắc nét, đất không bụi, khí không ô.

Nhìn ra đầu thôn còn có một dòng suối nhỏ chảy qua kêu góc rách vui tai, ngang
đó bắt sang một cây cầu đá.

Nổi bậc giữa thôn chính là gốc đại thụ nghìn năm cao lớn đang vươn mình che
nắng, tuy thân cây già cỏi nhưng lá cây lại xanh tươi một mảnh lục sắc, mát mẻ
vô cùng.

Thời điểm này, trong thôn có không ít người qua lại, vận trang phục thường dân
bách tính, mặt mũi ôn hòa.

Bắt đầu rồi sao. . .?

Trong lòng Vong Tình vừa buông xuống tạp niệm cuối cùng, một nổi buồn nhẹ
thoáng qua, sau đó hắn khẽ mỉm cười, nội tâm cuối cùng cũng được thanh thản.


  • Thế giới này, từ nay về sau, chính là thế giới mới của mình

Có lẽ thật lâu rồi hắn mới cười, cho nên cười có chút cứng nhắc.


  • Ơ? Lại có người đến nữa! Nơi này, gọi là Bồ Gia Thôn. Ngươi là người từ nơi
    nào đến vậy?

Đúng lúc này, một hài đồng chừng năm tuổi chạy đến trước mặt Vong Tình hỏi to.
Hài đồng này tự là Bồ Tùng Linh, mái đầu ba chớp đáng yêu. Nó ném đôi mặt tò
mò lên người Vong Tình, nghe trong đó, chắc hẳn đã có không ít người lạ đến
thôn trang này rồi.


  • Bồ Gia Thôn, tên nghe quen quá. Ta từ đâu đến. . . ta cũng không nhớ nữa!

Vong Tình mặc nhiên trả lời, trong mắt là một tràng hồi tưởng. Nội tâm hắn thở
dài.

Đến được thế giới này, cái đổi lại chính là tự do sao? Cũng không hẳn, trừ khi
bám vào nhiệm vụ cốt truyện, pháp tắc của thế giới này buộc hắn không được nói
ra những gì trái thiết lập. Còn lại, tự do tự tại.


  • Ngươi có thể giúp ta một việc được không? Bồ Nha mấy ngày gần đây không
    được vui, nhưng lại không nói cho ta biết lý do. Ngươi giúp ta hỏi cô ấy thử
    xem?

Bồ Tung Linh quả nhiên là đứa trẻ ngây thơ. Đối với Vong Tình trả lời, nó
không quan tâm chút nào. Không những vậy còn bày ra ánh mắt cầu xin nói với
hắn.


  • Nhấp vào theo dõi nhiệm vụ sẽ tự tìm đường đến làm nhiệm vụ. Hãy thử hoàn
    thành nhiệm vụ đầu tiên đi nào!

Hài đồng vừa dứt lời, một thanh âm nữ nhi vô cùng êm ái vang lên bên tai Vong
Tình. Đây là giọng nói của hệ thống. Từ nay về sau, còn sẽ được nghe nhiều.

Vong Tình mỉm cười. Đối với thế nhân, hắn rất khó kéo lên nụ cười, nhưng đối
với thế gian vạn vật, hắn rất dễ dàng cười nhẹ.

Trong bảng Nhiệm Vụ của Vong Tình lúc này có một nhiệm vụ duy nhất:

[Tân Thủ] Cổ Thôn


  • Đi hỏi Bồ Nha vì sao không vui

Ý niệm vừa động, Vong Tình dùng ý niệm chọn vào nhiệm vụ. Một khắc sau đó,
trong đầu Vong Tình xuất hiện phương hướng chỉ đường, hắn lập tức chạy theo.

Theo phương hướng trong đầu, Vong Tình được dẫn dắt đến bên kia cổ thụ, tiểu
nha đầu Bồ Nha đang đứng nơi đó với vẻ mặt non nớt u sầu.


  • tiểu Bồ Nha, thế nào?

Vong Tình chỉ đơn giản hỏi một câu.

Nghe hắn hỏi, Bồ Nha ngẩng đầu lên nhìn. Nha đầu mang theo giọng buồn bã nói:


  • Ta rất thích đến rừng hoa ở ngoài thôn để bắt bướm, nhưng gần đây lại xuất
    hiện bọn Phụng Điệp Tiểu Yêu, chúng đuổi hết những con bướm khác đi. Ta sợ sau
    này, không thể đến rừng hoa để bắt bướm được nữa.


  • Sao không báo cho Tiểu Tùng Linh biết?


  • Thôn trưởng gia gia nói, gần đây trong thôn xảy ra quá nhiều chuyện lạ,
    không cho phép mọi người rời thôn. Ta sợ nói cho Tùng Linh biết, hắn sẽ một
    mình chạy ra ngoài. Ngươi không phải người trong thôn, nên không cần nghe lời
    thôn trưởng, ngươi có thể đi đuổi bọn chúng không?


Nói đoạn, Bồ Nha bên trong túi tre sau lưng lấy ra một quả cầu tre đưa đến
Vong Tình, cầu tre tương đối lớn, hai tay bé nhỏ của con bé mới ôm đủ, Bồ Nha
vui vẻ nói tiếp:


  • Thanh vũ khí này, là Ngưu Trung thúc thúc cho ta đó, ta tặng ngươi đem đi
    đánh yêu quái nha!

Vong Tình nhướng mày, hơi buồn cười. Cầu tre trên tay tiểu Bồ Nha, được hợp
thành từ nhiều mảnh tre lớn, tạo nghệ dạng này, vừa nhìn liền biết là chiến
ngẫu của Thiên Công Các rồi.

Chiến ngẫu của Thiên Công Các mỗi khi không chiến đấu đều thu gọn lại thành
quả cầu như vậy, hoặc mang trên lưng, hoặc thu vào trong trữ vật giới chỉ.

Đường đường là một Thiên Công Các thần tông đại phái, chiến ngẫu lại để cho
một Ngưu Trung thúc thúc ở một thôn nhỏ làm ra, còn là làm từ tre trúc. Thiên
hạ biết được, Thiên Công Các mặt mũi dấu đâu?

Bất quá, đây là ban thưởng của nhiệm vụ tân thủ, là chân lý, không có người
chơi nào thắc mắc. Chỉ là, Vong Tình quan tâm theo lập trường của một người
chơi ư? Không, đây là thế giới của hắn.

Cho nên ngẫm nghĩ lại, Ngưu Trung thúc thúc trong miệng tiểu Bồ Nha ất hẳn là
một cao nhân.


Võng Du Chi Thiện Nữ U Hồn - Chương #6