Năm Ấy Hoa Nở (hạ)


Người đăng: kingfoking011

Giai nhân thì thào vừa xong, phía trước mũi thuyền bỗng nhiên nổi
sóng mạnh, ầm một tiếng phá nước, một đầu yêu quái tay cầm quỷ đao
từ dưới nước sâu bất ngờ phóng lên thuyền, kéo theo một đoàn nước
mát.

Thư sinh chấn động, nội tâm kịch liệt hoảng hốt cùng kinh sợ, trong
vô thức tay càng ôm chặt lấy giai nhân.


  • Yêu quái!!

Đến khi yêu quái nọ đặt chân lên thuyền, vị thư sinh không kiềm được
hoảng sợ hét lên. Cùng giai nhân ôm chặt thối bước về sau, chiếc
thuyền tranh kịch liệt rung chuyển.

Yêu quái vừa xuất hiện có dạng như người, nhưng thấp chừng một
thước, yêu diện nham hiểm, mắt tựa như mèo, da xanh như biển, trên
miệng treo nụ cười tà ác với hàm răng nhọn hoắt.


  • Đừng đến đây!

Thư sinh mặc dù hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng bước ra che chở cho giai
nhân.

Thế gian này, thứ có thể khiến cho người ta khờ dại, hy sinh hết
mình như chàng thư sinh này là gì?

Yêu một chữ, say cả đời. ..


  • Ninh công tử. . . Chạy đi! Đừng lo cho thiếp!

Giai nhân cảm động hô to, ngọc lệ tuôn trào.

Nàng thừa biết, yêu quái vừa đến, nhắm vào chính là nàng!


  • Nàng là sinh mạng của ta!

Đáp lại lời giai nhân, thư sinh không ngờ bất chấp sợ hãi quát lớn.
Thanh âm kiên quyết đủ để rung động tâm can mỹ nhân, khiến nàng sững
sờ nhìn hắn.

Không kịp nói lời nào, hạ tràng vẫn còn chưa dứt thì lúc này,
phía sau thuyền một lần nữa ầm lớn. Một đầu yêu quái mang theo quỷ
đao mạnh mẽ phóng lên thuyền, đem vị thư sinh Ninh công tử cùng mỹ
nhân trước sau bao vây.

Bọn chúng cười tà ác chậm rãi áp sát, quỷ đao trên tay lăm lăm lệ
khí.

Tình cảnh nguy hiểm càng thêm nguy hiểm tột cùng.

Thư sinh đắng chát giữ chặt lấy người giai nhân. Lúc này tiến thối
lưỡng nan, lần này chỉ e vong mạng. Tình thế như vậy, làm sao bảo
toàn được mạng giai nhân?!

Tinh quang chợt loé, thư sinh lập tức nói gấp:


  • Ta sẽ cầm chân bọn chúng, nàng hãy tranh thủ thời cơ bơi vào bờ,
    xuyên qua rừng đào là cánh rừng già Tiên Tịch, ở đó nàng sẽ được
    an toàn!

Thư sinh tay yếu chân mềm, nhưng được tình yêu bồi cho can cảm, vì
người mình yêu có thể làm bất cứ chuyện gì.


  • Ninh công tử đến lúc này vẫn còn lo cho thiếp sao? Chàng thật
    ngốc, là thiếp thân đã hại chàng

Giai nhân mỉm cười mãn nguyện mặc cho ngọc lệ cứ tuôn, nàng sẽ bỏ
hắn ư? Không thể nào. Trong lòng nàng đau đớn như dao cắt, kiếp này
thật sự không thể nên duyên sao?

Tình hay ý đẹp cũng có hồi phải dứt. Đúng lúc này, ở bên bờ sông,
rừng đào bất chợt bị thổi tung một lối thẳng, cây ngã lá bay, mở
ra một lối đi trống trải, khiến cho hoa đào bay ngập trời.


  • Tiểu Thiện!

Lối đi vừa xuất, một người mỹ phụ liền chậm rãi đánh bước xuất
hiện. Đi theo phía sau bà ta là bốn đầu cự yêu to lớn gấp ba lần
thường nhân phò tá.

Mỹ phụ vừa xuất hiện có ngũ quan sắc xảo âm trầm, thần sắc lạnh nhạt, cả người
mặc trang phục đen tuyền cao quý, nếu không phải trong đôi mắt có vô vàn tà
khí cũng như yêu khí đang tản ra từ người bà ta, chắc chắn sẽ không ai nhận ra
vị phu nhân yêu kiều này là yêu quái!

Một câu Tiểu Thiện vừa rồi thật vang vọng và ghê rợn, giọng của bà ta dường
như được tập hợp từ rất nhiều âm giọng khác nhau, nam nữ khó phân.

Mỹ phụ vừa xuất hiện, hai tên tiểu yêu trên thuyền không tiếp tục tiến nữa,
chúng ném ánh mắt hời hợt nhìn qua thư sinh cùng mỹ nhân.


  • Yêu phụ! Có gan thì đến giết ta, hãy để nàng ấy sống!

Bắt gặp mỹ phụ, thư sinh chỉ tay, vừa sợ vừa căm phẫn hét lên. Dù không biết
bà ta là ai nhưng hắn biết chắc chắn ả ta chính là yêu quái sau màn! Nhìn ma
khí đen huyền từ người bà ta phát ra cũng đủ nói lên điều đó.

Vị phu nhân bỏ qua lời nói của thư sinh, vì sao phải lưu tâm đến rác rưởi
trước sau cũng sẽ chết? Mỹ phụ hướng giai nhân nhìn chằm chằm, chỉ yên lặng
kéo lên nụ cười lạnh.

Giai nhân lúc này hoảng sợ run rẩy, đáy mắt lung lay. Nàng chậm rãi hướng mặt
nhìn lấy kiếm dung của thư sinh một hồi, nhìn hắn kiên quyết, nhìn hắn liều
chết vì nàng, sau đó nàng chợt mỉm cười.


  • Ngươi bị câm sao? Vì sao không nói!

Thư sinh hét lên, mỹ phụ bỏ qua hắn khiến hắn càng thêm căm phẫn, nội tâm cuốn
quýt, thân không lo tử, chỉ sợ mỹ nhân vong!


  • Nếu có kiếp sau, nguyện làm uyên ương cùng chàng!

Mỹ phụ không nói, nhưng bên tai hắn lại nghe được mỹ nhân thì thào. Vị thư
sinh đồng tử co rút, chưa kịp quay mặt lại nhìn thì cảm giác bản thân bỗng
nhiên bay bổng lên cao, hướng đất bờ mà tiến.

Thời gian như chậm lại, trên cao thư sinh quay đầu, trong đáy mắt sững sờ của
hắn là hình ảnh giai nhân mỉm cười trong nước mắt, tay sáng lên một luồng
nguyên lực, chính ngọc thủ đó đã đẩy hắn đi.

Nàng không phải thường nhân ư? Vì sao nàng làm vậy?! Thời gian như cô đọng,
nước mắt cuối cùng cũng lăn trên má thư sinh, cho đến khi mỹ phụ nói một lời:


  • Giết

Lời vừa dứt, hai hung yêu trên thuyền lập tức cầm đao vung tới, man lực xé
gió, muốn một đao lấy mạng giai nhân. Thư sinh chết lặng nhìn lấy, giai nhân
vẫn như cũ mỉm cười nhìn hắn.

Kiếp sau nguyện làm uyên ương cùng chàng. ..

Vù! Vù!

Trong khoảnh khắc đó, hai luồng nguyên lực tử sắc trông tựa như hai thanh phi
kiếm từ trong rừng đào phi ra, lấy tốc độ nhanh chớp nhoáng mang theo cự lực
đâm thẳng lên người hai hung yêu.

Oanh! Oanh!

Tiếp nhận hai cự lực hung mãnh mà yên lặng đó, hai hung yêu đao còn chưa chém
xuống đã bị đánh văng lên cao, miệng kêu gào, trên không bắn ra một đường máu
xanh rồi rơi xuống nước sâu, sống chết không rõ.

Cao thủ đến!

Mỹ phụ hừ lạnh, thư sinh Ninh công tử cùng giai nhân Tiểu Thiện cùng kinh ngạc
hướng mắt về cánh rừng đào.

Cỏ non xanh mướt bị một người nọ nhẹ nhàng dẫm lên, thân ảnh đó dần dần xuất
hiên dưới những tán cây đào, xuyên qua nắng chiều, hoa đào tiễn bước, tà áo
trắng bay theo gió nhẹ.


  • Yêu nghiệt, chớ nên lộng hành

Nam tử vừa đến, lạnh lùng cất tiếng.


Võng Du Chi Thiện Nữ U Hồn - Chương #2