Trăng Vừa Tròn


Người đăng: kingfoking011


  • Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của bổn tọa, ất hẳn đã chuẩn bị nộp mạng?

Đối với nam tử vừa đến, mỹ phụ dời mắt lên người hắn, thâm trầm nói ra một
câu. Bốn đầu đại yêu phía sau thay nhau phát ra tiếng gầm gừ hung tàn. Thật
giống như muốn dọa cho nam tử kia biết sợ mà lui.

Nhưng mặc nhiên với lời đe dọa đó, nam tử nọ bình thản đi đến đỡ vị Ninh công
tử đứng dậy. Sau đó, một tay nhẹ nhàng đưa ra, chân lực vận chuyển, chỉ thấy
gió xuân khẽ động, thuyền tranh giữa dòng bất ngờ được kéo lại cặp bờ.

Tiểu Thiện trên thuyền vô cùng ngạc nhiên trước thủ đoạn này, đồng thời trong
lòng le lói niềm hy vọng.

Nàng chăm chú nhìn thật kỹ diện mạo nam tử nọ. Người này có ngũ quan góc cạnh,
mày kiếm môi rồng, sắt lạnh dị thường, không nói anh tuấn nhưng rất xuất thần,
thần thái thì đạm mạt có phần kiên chính cương nghị. Đặc biệt là đôi mắt xanh
thâm thuý như biển cả, tròng tử hữu thần. Nhìn sơ qua đã biết bất phàm.

Trẻ như vậy?

Tiểu Thiện lần nữa kinh ngạc, không chỉ nàng mà ngay cả mỹ phụ phía xa cũng có
phần bất ngờ.

Nam tử trước mặt là một chàng thiếu niên chừng hai mươi tuổi. Hắn không phải
yêu, không thể nào giữ vững dung nhan trẻ như vậy.

Chỉ có một lý giải. ..

Mỹ phụ cười lạnh, bà ta đã nhận ra điều gì đó:


  • Tuổi trẻ mà công lực đã thâm hậu như vậy, có thể cách không bắt vật. Ngươi
    hẳn là người của Thiên Công Các đi?! Thiên Công Các ẩn thế đã nghìn năm, mỗi
    một người đệ tử đều là bậc kỳ tài trong thiên hạ. Ta nói đúng chứ?

Nam tử sau khi đưa Tiểu Thiện vào bờ mới đánh mắt tới mỹ phụ. Nghe bà ta nói
như vậy, cuối cùng hắn cũng đạm mạt mở lời:


  • Tại hạ Vong Tình, Hạch tâm Đại đệ tử của Thiên Công Các! Kiến thức của
    ngươi sâu rộng, chắc hẳn đã tu đạo không ít năm, vì sao không chuyên tâm tu
    luyện mà lại xuất thế hại người?

Mỹ phụ cười lớn, mang theo giọng điệu tức cười nói:


  • Ranh con miệng còn hôi sữa, nói như lão quái nghìn năm. Ta thật tiếc thương
    cho thiên tài có tâm tính không tồi như ngươi phải vong mạng tại đây!

Thiên tài là gì? Vong Tình tự hỏi, chẳng qua là căn cốt hơn người, tư chất hơn
người. Thiên tài là cái trời cho, nhân tài mới là cái danh hiệu ta tự thân đạt
được. Nhân tài hơn nhau cái kiên trì! Hắn không phải thiên tài.


  • Lên hết cho ta!

Mỹ phụ âm trầm hạ lệnh.

Lệnh vừa xuất, ánh hoàng hôn cuối cùng nơi chân trời biến mất, trời đất dần u
mờ, hoa đào dần phai sắc. Bốn đầu đại yêu phía sau bà ta lập tức gầm rống khản
cổ, lấy khí thế hung ác ngập trời xông lên, hướng về phía Vong Tình, nhắc lên
một hồi gió cuốn.

Cự yêu thân to hơn tượng, cao gần bốn bộ, mặt hổ tay tinh, bụng to hơn đấu,
trên tay huy động một đại chùy vương vết máu.


  • Thiếu hiệp cẩn thận!

Thư sinh phía sau thất kinh hô. Tứ đầu cự yêu này yêu lực phi thường khủng bố,
chỉ lo thiếu niên phía trước không cầm cự nổi.


  • Ninh công tử

Thấy hắn bất động không rời, Tiểu Thiện vội vàng kéo tay hắn đi. Nàng thừa
biết, thư sinh và nàng không thể giúp ích gì cho trận chiến, can thiệp chỉ tổ
gây thêm phiền phức cho Vong Tình.

Ninh công tử nhìn Tiểu Thiện, thấy được ánh mắt lo lắng của đối phương, hắn
lập tức gật đầu, cùng nàng lui ra thật xa. Trong lòng thầm cầu mong Vong Tình
có thể trụ vững, đánh đuổi được yêu ma.

Nhìn bốn cự yêu đang lao đến, Vong Tình đạm mạt nhắc tay lên, chân khí vận
chuyển, ngay sau đó, phía sau lưng hắn một thiết mộc nhân bất ngờ xuất hiện lơ
lửng.

Dùng chân khí điều khiển chiến ngẫu chiến đấu, chính là kỳ môn của Thiên Công
Các!

Thiết ngẫu phía sau Vong Tình được dùng tinh thiết tạo thành, không có thân
dưới, thân trên mang vệ giáp tựa như thần tiên chiến tướng, uy nghiêm bệ vệ,
các phần rời rời rạc được chân khí tử sắc nối lại, tiên bào tung bay, thiết
diện lạnh lùng. Khí thế bàn bạc như biển cả!

Vong Tình chỉ vừa chuẩn bị, khí thế hai bên đã không phân rõ cao thấp. Bốn đầu
đại yêu so với Vong Tình khí thế yếu hơn vài phần.

Gào!

Bốn cự yêu lao đến, chân giậm mạnh vào đất, cả người bay bổng lên không, trên
không trung vung xuống đại chùy, lực đạo mạnh mẽ xé gió muốn cường bạo đập
chết Vong Tình.


  • Thiên Cơ Biến!

Vong Tình lạnh nhạt hô khẩu quyết, mắt xanh không có tia lay động.

Ầm!

Khẩu quyết vừa ra, hư không trên đầu bốn đại yêu bỗng nhiên rơi xuống bốn con
Rối Bạc, ầm ầm ầm đem bốn đại yêu đánh sâu xuống đất.

Rối Bạc có dạng nhện sáu chân, kích thước như con cẩu thường, khí tức tản ra
nguy hiểm vô cùng.

Bốn con cự yêu cũng không phải hạng tầm thường, mặc dù bị đánh bất ngờ ngã sâu
xuống đất nhưng sau đó hai khắc liền vùng lên được. Đại chùy trên tay vận hết
sức đánh với Rối Bạc.

Vong Tình lạnh lùng đối mắt với mỹ phụ, ngón tay khẽ huy động, Rối Bạc tiếp
nhận chân khí của hắn, tuy hình thể nhỏ hơn kẻ thù nhưng lực công kích và sự
cơ động lại hơn gấp đôi!

Cự yêu giáng chùy xuống, Rối Bạc nhanh như chớp tránh né, sau đó sáu chân mạnh
mẽ tung ra,đánh cho cự yêu liên tục thối lui, máu văng tung té. Có Rối Bạc còn
cứng rắn đón đỡ một chùy của đại yêu nhưng vẫn không hư hao chút gì, độ cứng
rắn của Rối Bạc không thể xem thường.

Nhìn thấy như vậy, mỹ phụ hừ lạnh, nói:


  • Thiên Cơ Biến đệ tam cấp, tiểu tử, đạo hạnh không thấp!

Nói dứt lời, yêu khí quanh người bà ta bằng mắt thường cũng có thể thấy đang
lớn dần lên, yêu khí xung thiên, trời cao nổi gió, uy áp hùng hồn, khiến cho
Ninh công tử và Tiểu Thiện phía xa phải nhíu mày khó khó thở.

Vong Tình ngưng thần tập trung, mắt xanh lạnh lùng, hô hấp sâu một cái, chân
nguyên lập tức bộc phát, tà áo tung bay, chân khí tử sắc làm sáng một góc
rừng, thiết ngẫu phía sau cũng bạo phát khí thế, quân lâm thiên hạ, uy áp ngút
trời. So với mỹ phụ, không phân cao thấp!


  • Tiếp chiêu đi!

Mỹ phụ cười lạnh.


Võng Du Chi Thiện Nữ U Hồn - Chương #3