Đại Chiến Nổ Ra (2)


Người đăng: Vuvatvo

Trong lúc ấy ở Duy gia, mưa cũng rơi. Thế nhưng mưa ở đây lạnh hơn nhiều, dữ
dội hơn nhiều. Nó không phải cơn mưa thường mà là một cơn mưa băng. Không phải
tuyết mà là băng. Từng giọt nước mưa ngưng tụ, hóa thành vạn ngàn mũi tên băng
sắc bén chí cực, hàn lãnh thấu xương.

Một người đàn ông cả người là máu, sõng soài trên mặt đất. Tay phải ông ta đã
bị cắt đi bàn tay, tay trái một ngón đã mất, hai chân dính hơn hai chục vết
chém, tổn thương nghiêm trọng, máu tươi tứa ra, thậm chí có đoạn thấy cả bạch
cốt bên trong. Hắn sắc mặt tái nhợt, kinh hô:”Hàn Băng Cuồng Vũ! Bắc Đế can
thiệp rốt cục có ý gì?”

“Chuyện này chỉ liên quan tới ta, không liên quan với Bắc Đế, ngươi không cần
hỏi.” Xa xa, một bạch y nam tử đáp lại. Hắn tỏa ra vô tận lãnh lẽo, kiếm nơi
tay không ngừng di chuyển, điều khiển cơn mưa băng. Hắn chính là Hàn Lâm Tử,
hoàng thân của Bắc Đế và là đệ nhất tướng quân trong bát đại tướng quân Bắc
Đế.

Quang Hòa đại lục, phần đất phía Đông màu mỡ tốt tươi, sinh linh phát triển.
Nhân loại chính là sống ở mảnh đất này. Phần Đông của Quang Hòa đại lục tuy
chỉ chỉ chiếm một phần ba đất liền nhưng rộng lớn vô cùng, vạn quốc san sát.
Tuy nhiên có 5 quốc gia manh hơn hẳn những quốc gia khác, tụng xưng là Đế
Quốc. Năm đại đế quốc nằm ở năm vị trí lần lượt là Đông Tây, Nam, Bắc và trung
tâm, gọi tắt là Đông Đế,Tây Đế,Nam Đế,Bắc Đế và Trung Đế. Năm cái tên bày cung
để chỉ người đứng đầu mỗi Đế Quốc. Năm đế quốc chiến hỏa liên miên, cuối cùng,
Trung Đế giành được thắng lợi, nhất thống giang sơn, đạp bốn đế quốc kia xuống
gót giày. Tuy vậy, tiêu diệt bốn hoàng tộc không dễ thế. Bọn họ lịch sử dài
dòng, có thực lực sâu khó lường. Trung Đế cũng không dám tận diệt họ vì lẽ đó,
dồn họ đến chân tường sẽ khiến họ bộc lộ thực lực mạnh nhất. Đến lúc đó, Trung
Đế khó lo nổi. Vì thế, Trung Đế phong cho con cháu bốn hoàng tộc làm quận
vương, cho ăn lộc ở chỗ cũ nhưng cắt gần hết lãnh địa khi xưa. Trên danh nghĩa
là vậy. Trên danh nghĩa. Một kẻ từng làm bá chủ, ai can tâm đi hầu hạ kẻ thù
khi xưa. Bốn hoàng tộc bị áp chế nhưng thực lực vẫn không tưởng. Đất đai khi
xưa họ sớm kiểm soát lại phần nào, đồng thời bốn hoàng tộc cài cắm người của
mình khắp võ lâm, có thể một tay che trời. Hàn thị Bắc Đế là một trong những
hoàng tộc làm điều này tốt nhất. Con cháu Hàn thị có chút thiên phú một chút
liền được hoàng tộc dốc sức bồi dưỡng, có một số người cẩn thận sẽ được phái
tới các danh môn học tập rồi ở lại, gây dựng thế lực của Hàn thị với các phái.

Hàn Lâm Tử là nhân vật kiệt xuất của Hàn thị thế hệ này. Hắn thiên phú hơn
người cảnh giới đã nửa bước thần thánh, cao thâm vô cùng.

Hàn Lâm Tử hàn lãnh nhìn vị kia nam tử:”Duy Thế Hùng, ta đến vì việc riêng,
không liên quan đến Hàn thị nhà ta,ngươi đừng tò mò làm gì. Đến giờ ta vẫn
chưa hiểu kế hoạch của ngươi. Ngươi đem hết tinh anh trong gia tộc, huyết
chiến với chúng ta,lại để hai đứa con của ngươi cùng Lương Đại Hổ rời đi. Tiêu
Sơn gia hoàn toàn có khả năng chiến thắng cả hai mặt trận. Đây không phải tự
nộp mạng thì là cái gì? Ngươi cho rằng Lương Đại Hổ có khả thoát vây, trở về
cứu nguy cho ngươi ư? Thật nực cười. Ta không biết ngươi có ý gì, ta chỉ biết
Duy phủ lúc này đều chết sạch, ba đứa con trai, một đứa con dâu, bảy vị trưởng
lão, ba tên cung phụng cùng toàn bộ gia nhân đều chết dưới lưỡi kiếm của chúng
ta. Ngươi sẽ sớm đoàn tụ với họ thôi.Còn hai đứa con trai và đứa cháu yêu quý
của ngươi e cũng đã chết rồi. Lương Đại Hổ có chút phiền phức thật nhưng thế
thì đã sao? Hoa Dung Cơ cũng rất mạnh, chỉ cần bọn chúng đánh lưỡng bại câu
thương, với nhân số Tiêu Sơn gia ở đó cũng đủ giết hai tên đó rồi. Duy Thế
Hùng ơi là Duy Thế Hùng, ngươi thua thảm rồi.”

Duy Thế Hùng lúc này đã vô cùng tàn tạ song vẫn cố rút hơi tàn:” Lúc bắt đầu
trận chiến này, ta đã sớm dự liệu được viêc diệt gia này rồi, không cần ngươi
thương hại.”

Hàn Lâm Tử giễu cợt:” Kế hoạch của ngươi là để Duy gia diệt vong? Ngươi coi ta
là trẻ con chăng?”

Duy Thế Hùng mỉm cười bí ẩn:”Lương tiên sinh sẽ không để con trai, cháu trai
ta chết đâu. Lương tiên sinh còn nợ Duy gia một lời hứa cơ mà.Duy gia có thể
diệt gia nhưng sẽ không diệt vong, Thanh Long Quyết các ngươi cho dù tìm thấy
cũng chỉ là vô dụng thôi.”

Nói rồi Duy Thế Hùng lần nữa gượng dậy, tay trái dù chỉ còn bốn ngón thu lại
làm một quyền. Duy Thế Hùng mãnh mẽ lăng không, tả quyền biến ảo khó lường,
tràn ngập quang mang, mang một màu vàng óng ả. Phảng phất trong quyền là hình
ảnh một con hoàng kim cự long mãnh mẽ xuất thế, mang theo chí dương chí cương
lực lượng. Đây là thức cuối cùng của Kim Thủ Quyền, Cự Long Xuất Thế.Hàn Lâm
Tử thoáng chút ngưng trọng nhưng sau cùng vẫn là hờ hững. Hắn vung kiếm lên,
một nhát chém ngang quyền kia lao tới. Nhát kiếm nhanh gọn lẽ, nguy hiểm chết
người. Nhát kiếm mang theo băng giá vô cùng nơi bắc địa, hủy diệt mọi sự sống,
đóng băng mọi thứ cản trở nó. Hai cỗ kinh khủng khí tức va chạm liên tục,
không ngừng hủy diệt lẫn nhau sinh ra khủng bố ba động, để vạn vật run rẩy, hư
không sụp đổ Duy phủ tràn ngập tan hoang thê lương.

Uỳnh...uỳnh... uỳnh... Hàn Lâm Tử tái nhợt, lùi lại mươi trượng. Duy Thế Hùng
lại càng thảm hại, bị đánh bay ra xa, đập vào các công trình trong Duy phủ,
chảy máu không dứt, xương cốt nứt rạn vô số.”Duy Thế Hùng, con chó già ngươi
còn không mau chịu chết,hại ta thảm như thế này!”Hàn Lâm Tử thét lên giận dữ.
Đây quả thực là mất mặt, vô cùng mất mặt cho hắn. Thực lực của hắn cơ hồ còn
cao hơn Lương Đại Hổ, sức lực dồi dào mà lại để cho một lão già sắp chết thì
mất mặt vô cùng. Thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ nhì sợ kẻ cố cùng liều thân. Câu
nói này thực không sai. Duy Thế Hùng chính là kẻ cố cùng, giờ khắc này toàn
lực liều mạng. “Chết đi!” Hàn Lâm Tử liền ngay lập tức ra tay. Trường kiếm
trong tay một đường thẳng tắp lao về trước, hai chân hắn cước bộ linh hoạt tốc
độ ngày một tăng. Hàn Lâm Tử một bước lăng không, xoay người đâm mũi kiếm về
Duy Thế Hùng. Duy Thế Hùng sắp chết nhưng vẫn cố thu quyền, yếu ớt vung quyền
đáp lại.

Xoẹt! Một âm thanh rùng rơn nhất thời phát sinh cùng một cái cảnh tượng kinh
tởm không kém. Duy Thế Hùng nằm trên đống gạch ngói ngổn ngang, một thanh
trường kiếm đâm xuyên tay trái, đâm thẳng vào tim ông ta. Thanh kiếm này đến
từ Hàn Lâm Tử. Hàn Lâm Tử lẳng lặng rút kiếm, quay lưng ra đi. Duy Thế Hùng
nằm lại, cố nghển cổ lên, nhìn Duy phủ lần cuối. Đã lâu rồi lão không ngắm nó,
giờ đây lão mới nhận ra nó đẹp đẽ biết bao. Duy phủ đổ nát nhưng đó là nơi lão
sống cả một đời người, không khỏi thương xót. Duy gia ngàn năm lịch sử, không
ngờ lại diệt trong tay lão, thật buồn a. Lão khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt lại rồi
trút hơi thở cuối cùng.

Hàn Lâm Tử lãnh lẽo:” Người cần chết cuối cùng cũng chết. Ngươi ra được rồi
Tiêu Sơn Đông Uy.”


Võ Tình Ca - Chương #9