Đại Chiến Nổ Ra


Người đăng: Vuvatvo

“Các ngươi biết được bí mật này thì có ích gì? Duy gia nghiên cứu đã vạn năm
không ra, các ngươi tìm được sao?Kim Thủ Quyền nguyên bản chưa bao giờ rời Duy
phủ, các ngươi sao tìm được bản đồ?” Lương Đại Hổ hờ hững.

“Các ngươi chả khác gì ếch ngồi đáy giếng. Bản đồ trận pháp có trong Kim Thủ
Quyền nhưng không có nghĩa là bản gốc. Nếu là bản gốc, không thể nghiên cứu
thường xuyên được vì liên quan đến vấn đề bảo quản.Vạn năm thời gian, rất khó
để giữ nó nguyên vẹn. Các ngươi giữu nó âu cũng chỉ vì ý nghĩa tượng trưng,
bản gốc hay bản thường đều tìm được bản đồ. Tình cờ, Tiêu Sơn gia ta có một
bản. Chúng ta đã nghiên cứu nó 7000 năm rồi, cũng không ít,so với Duy gia
không kém bao, sao không tìm được?”Hoa Dung Cơ cười cợt.

“Đừng nhiều lời, động thủ đi.”Lương Đại Hổ ra hiệu cho Duy Anh và Duy Nhất,
đồng thời đạp đất lăng không mà lên,hai tay chụm lại thành một chưởng ập tới.
Duy Anh cũng tăng tốc lần nữa thi triển sát chiêu, Duy Nhất toàn thân hóa kim
thể, một tay ôm Duy Dương đã ngất đi,tay kia phủ quang mang thi triển Kim Thủ
Quyền. Bên kia, Hoa Dung Cơ cũng đã động, Tiêu Sơn Tam Lượng tuy nội thương
vẫn chiến đấu kinh người, cao thủ Tiêu Sơn gia hộ vệ cũng nhất tề xông lên.
Hoa Dung Cơ rút kiếm, một mũi kiếm phá toái hư không xông lên.Kình khí của
kiếm va chạm với chưởng của Lương Đại Hổ vài trăm lần trong nháy mắt. Từng
tiếng nổ lớn ầm vang, không khí nứt vỡ. Mặt đất lún sâu một thước, phong vũ
nổi lên. Cuộc chiến của Võ Lâm Truyền Kỳ thực đáng sợ. Lương Đại Hổ chớp mắt
xoay người, hai chân bất ngô xuất ra hai cước liên tục uy lực bài sơn hải đảo.
Hoa Dung Cơ kiếm chiêu biến ảo, chớp mắt đã là chục chiêu hóa giải được hết
mấy cước kia, bật ra hai người cách xa chục trượng. “Lâu rồi không vận động
gân cốt, xem ra ngươi có vẻ yếu đi nhiều.” Hoa Dung Cơ giễu cợt.

“Phải, ta già rồi, yếu rồi, không khỏe như xưa, nhưng ta vẫn mạnh hơn ngươi.
Tiếp chiêu!” Lương Đại Hổ hàn lãnh, hai chân trùng xuống, đạp mạnh xuống đất
nhảy lên. Hai tay hóa hai trảo, hai chân đạp mạnh trên không, Lương Đại Hổ
ngắm cần cổ Hoa Dung Cơ mà tới. Đây chính là sát chiêu nổi danh của lão: Thiên
Ưng Trảo. Thiên Ưng Trảo cái hay chính là tốc độ xuất thần, biến chiêu linh
hoạt. Người trên giang hồ nói rằng, chưa đến lúc áp chót, khi mà trảo chỉ cách
trong tấc mới đoán được gần chính xác trảo của lão nhắm hướng nào. Gần chính
xác. Nói đơn giản là không dự đoát được chiêu thức vì nó có thể biến đổi bất
kỳ lúc nào. Lương Đại Hổ có thể đặt chân bất bại dưới Thần Thánh lĩnh vực cũng
vì lẽ đó. Có thể biến chiêu bất kỳ, tốc độ cực đại, Thiên Ưng Trảo khiến đối
thủ của nó trở tay không kịp.

Hoa Dung Cơ vẫn bình tĩnh nhưng vẫn thoáng qua một tia lo sợ. Hắn và Lương Đại
Hổ vốn xuất thân từ cùng một miền quê, từ nhỏ đã được phát hiện có thiên phú
cao ngút trời. Bọn họ giao đấu không biết bao lần, từ nhỏ đến khi cả hai trở
thành đỉnh cao cường giả, đứng trong hàng ngũ Võ Lâm Truyền Kỳ.Cả ngàn lần rồi
hắn đón đỡ chiêu này, không ai, trừ Lương Đại Hổ, hiểu chiêu này như hắn. Tuy
vậy, mỗi lần đối diện nó hắn vẫn hồi hộp vô cùng. Hít một hơi thật sâu, Hoa
Dung Cơ bắt đầu động. Hắn quơ kiếm lên, đâm mấy nhát vào hư không rồi lại xoay
kiếm quét ngang. Đột nhiên hắn dừng lại,đâm mạnh mũi kiếm.

Ầm.. Ầm.. Từng tiếng vang xé nát hư không. Tay Lương Đại Hổ bao phủ một màng
năng lượng, xoáy tròn hình mũi tên, tựa hồ muốn khoan rách không gian. Đối đầu
với nó là một mũi kiếm bén nhọn, kiếm ý khó lường. Hoa Dung Cơ quả thực đã
tính được quỹ tích của Thiên Ưng Trảo. Trước đó hắn chính là tạo ra một lưới
kiếm ý, giăng ra để bắt trảo kia. Thiên Ưng Trảo mệnh danh là không có quỹ
tích, tuy nhiên không hẳn là vậy. Bình thời biến ảo khôn lường là do Lương Đại
Hổ phối hợp nhiều chiêu thức, mỗi thức lại có quỹ tích quá phức tạp nên tổng
thể gần như không ra quỹ tích. Hoa Dung Cơ tạo ra lưới kiếm ý kia chính là để
lúc trảo kia phá lưới kiếm ý để lại vết tích, lưới kiếm ý rất dày đặc, cộng
thêm Hoa Dung Cơ đã gặp toàn bộ các thức của Thiên Ưng Trảo nên hắn dự đoán
được vị trí của trảo kia. Tỉ lệ thành công của phương pháp này chỉ là 5%, rất
thấp. Nếu không phải quá quen thuộc có khi giờ này Hoa Dung Cơ đã chết. Hai vị
Võ Lâm Truyền Kỳ sau va chạm lại nhìn nhau một cái rồi tiếp tục lao vào dữ
dội, đánh đến xoay trời chuyển đất.

Trong lúc hai vị trưởng bối đánh bất phân, thế hệ trẻ cũng đương so tài một
cuộc. Bên Tiên Sơn gia chỉ có Tiêu Sơn Tam Lượng có sức chiến đấu mạnh mẽ
chút, không còn lại không phải đối thủ của Duy Anh, Duy Nhất. Bọn chúng biết
vậy nên sử dụng trận pháp vây công, mau chóng giết sạch 20 thuộc hạ của Duy
gia, vây chặt Duy Anh, Duy Nhất. Lúc này cả hai bộc lộ sức chiến đấu kinh
người, giết liền 30 tên thuộc hạ Tiêu Sơn giam Tuy thế mà Tiêu Sơn Tam Lượng
vẫn còn 30 tên nữa, tiếp tục vây công. Trận pháp của Tiêu Sơn gia rất kỳ dị,
những người trong trận có lực phòng ngự cực mạnh, muốn giết khó vô cùng, lại
thêm Tiêu Sơn Tam Lượng ở ngoài thi triển kiếm pháp, gọi thiểm điện đầy
trời.”Siêu Thủ Trận, các ngươi sao tàn ác vậy?”Duy Anh sợ hãi. Siêu Thủ trận
là trận pháp rất tà độc. Nó lấy cạn tu vi năng lượng của người trong trận,
được người điều khiển dùng làm năng lượng tấn công người bị vây, đồng thời gia
tăng phòng ngự, tấn công người trong trận. Đám thủ hạ mạnh hơn vì lẽ đó, tuy
nhiên khi trận pháp phá bỏ, bọn họ sẽ chết đi vì bị thiêu đốt năng lượng sống
đến cạn kiệt. Trận pháp này rất bí mật, bị hủy từ lâu, không ngờ vẫn còn trên
đời. “Chết tiệt, bị giam ở đây lâu không tốt đẹp gì. Ta yểm trợ cho đệ, đệ
mang Duy Dương với Kim Thủ Quyền ra.”Duy Anh khẽ nói.Nói xong, không đợi Duy
Nhất phản ứng, Duy Anh liều mạng xông lên. Hắn hai chân thi triển thân pháp,
né tránh thiểm điện của Tiêu Sơn Tam Lượng, mặt khác hai tay ngập kim quang,
tung ra Kim Thủ Quyền ngắm tới một tên thủ hạ. Không may, Duy Anh liên tiếp bị
thiểm điện của Tiêu Sơn Tam Lượng đánh trúng, toàn thân nội thương nặng, máu
me bê bết, sõng xoài trên mặt đất.”Nhị ca!”Duy Nhất vẫn đang chiến đấu thống
khổ kêu lên.

“Ngươi ở trong trận của ta, ta chả nhẽ không đánh được ngươi sao?”Tiêu Sơn Tam
Lượng cười nhạt.

“Không đâu, ta nói không thì ngươi sẽ không dám nói có.”Duy Anh bật dậy, lần
nữa tiến lên. Thiêm điện ầm vang, đám thủ hạ xông tới nhưng xem chừng Duy Anh
không có né, một thân tu vi triển lộ, giết địch như ngóe, chớp mắt có mười tên
thủ hạ chết đi.

“Duy Anh ngươi làm gì vậy?”Tiêu Sơn Tam Lượng thất kinh.Duy Anh chính là dùng
cách của hắn, mạnh mẽ thiêu đốt sinh mạng, bộc lộ hết khả năng thế nhưng sau
sẽ chết đi.

“Nhị ca..”Duy Nhất thét dài trong đau đớn.

“Đi mau! Ta liều mạng là vì đệ, đệ không đi sao ta nhắm mắt được”Duy Anh kêu
lên.

Nén đau, Duy Nhất cấp tốc tiến ra, giết được một tên thủ hạ, xé mở trận pháp
lao ra. Đúng lúc ấy Duy Anh trúng một tia thiểm điện, toàn thân nổ tung mà
chết, trực tiếp đánh bay đám người Tiêu Sơn gia.

“Nhị ca!” Tiếng gào của Duy Nhất lần nữa vang lên trong không khí. Thiên địa
bao trùm một màu sắc đen tối nhuốm màu tang thương. Tí tách..tí tách...Mưa bắt
đầu rơi. Một cơn mưa lanh buốt, cắt từng vết lạnh lẽo không chỉ da thịt mà còn
trong thâm tâm mỗi người. Cơn mưa buốt giá cũng xóa đi làn mưa máu, chỉ để lại
vết thương khó lành trong thâm tâm Duy Nhất.


Võ Tình Ca - Chương #8