Tu Luyện


Người đăng: Vuvatvo

Độ này Duy gia căng thẳng vô cùng. Gia tộc đã quyết định tăng cường thực lực
toàn bộ thành viên trong gia tộc. Duy Dương cũng cuốn vào công cuộc tu luyện
này.

Bước đầu tiên của tu hành là ngưng tụ thần thức, cần đọc Thần Thức Luận để
thấy chân nghĩa, từ đó ngưng tụ thần thức. Só lần cần đọc Thần Thức Luận tùy
vào thiên phú mỗi người. Con số đẹp nhất là 100, cho phép sai số 5 lần. Nếu
vượt quá sai số, thần thức sẽ rất yếu, bất lợi lớn cho tu hành.Trong vòng
1tháng, Duy Dương đã đọc Thần Thức Luận 99 lần. Đây tuyệt đối là thiên tài vì
thần thức luận dài và khó hiểu, đọc một lần không có cảm ngộ gì thì đọc lần
sau vô dụng.

Duy Dương bắt đầu đọc lần thứ 100. Cuốn Thần Thức Luận này viết về sự tuần
hoàn của thời gian, quy tắc của thiên địa. Hiểu được nó là hiểu được thiên
nhiên, mượn sức manh của nó để thay đổi chính mình, bước vào con đường tu đạo.
Đọc xong lần thứ 100, Duy Dương đã mơ hồ thấy được chân nghĩa. Cậu vội khoanh
chân minh tưởng lại tất cả những gì cảm ngộ được từ đó thấy chân nghĩa. Thình
thịch, thình thịch..tiếng tim đập vang lên trong trí não Duy Dương. Rất nhiều
âm thanh,hình ảnh khác cũng theo đó vang lên.Đó là hình ảnh máu chảy trong
huyết quản, là hình ảnh chồi non lấy dinh dưỡng của đất mà lớn lên, là tiếng
gió gào bất tận giữa đất trời. Đây là gì? Là thiên địa. Thấy được thiên địa
vận động, thời tuần hoàn, Duy Dương đã ngưng tụ thần thức thành công, thức hải
mở ra. Cậu chạy vội ra khỏi phòng tu luyện hoan hỉ kêu to:”Mẹ, mẹ ơi! Hài nhi
ngưng tụ được thần thức rồi.”

Không biết vô tình hay hữu ý, Kiều Hoa đã đứng sẵn ở ngoài đợi Duy Dương, mỉm
cười:”Dương nhi giỏi lắm, mới vậy đã thành công rồi. Đi, ta dẫn con đi ăn
mừng. Nói rồi Kiều Hoa dắt Duy Dương đi, rảo bước nhanh về hoa viên.

Trong lúc Duy Dương tu luyện, lôi đài tập luyện của phát ra nhiều tiếng ầm
vang. Trên lôi đài, Duy Nhất giao chiến với một trung niên nam tử trẻ tuổi,
cao gầy,phong thái ung dung tiêu sái. Duy Nhất là kiêu ngạo của Duy gia, chiến
lực kinh người, thế nhưng không hiewru sao lại chật vật dưới tay nam tử này.
Duy Nhất lăng không, một quyền bất ngờ xuất về phía trước. Quyền này là thức
cuối cùng trong 36 thức của Kim Thủ Quyền Duy gia. Quyền này tràn ngập quang
mang,ẩn chứa uy lực tuyệt luân. Cả cạn tay của Duy Nhất hóa màu vàng, tựa như
rồng phá tầng mây lao về phía trước. Nói luôn về Kim Thủ Quyền. Đây là công
pháp truyền đời trấn môn của Duy gia, có đặc điểm dễ nhận ra nhất là khi thi
triển, cánh tay hóa màu vàng óng ả. Chiêu thức của nó cực kỳ quang minh chánh
đại nên đã đánh ra thì đối thủ chỉ có thể nhận. Đây là điểm đặc sắc nhất của
công pháp. Mỗi lần ra chiêu mà chọn đón đỡ thì tất nhiên là chịu uy lực kinh
thiên từ nó.Muốn đánh bại công pháp này chỉ có lấy xảo thủ thắng. Một là dùng
siêu cường chiêu thức phòng ngự, giảm sát thương. Hai là dùng tốc độ cùng thủ
chiêu để đón đỡ. Ba là phá vỡ quyền thế trước khi nó thành hình. Bộ quyền pháp
đã đánh là trúng như Kim Thủ Quyền, quyền thế rất quan trọng. Nếu như phá vỡ
được quyền thế thì chiêu thức sẽ có kẽ hở nên có thể tránh, thậm chí phá giải
được. Nam tử trẻ tuổi không ngờ chọn cách đầu tiên, lăng không một cước vung
về phía Duy Nhất. Từng tiếng thét gào do ma sát của không khí ngân dài. Nam tử
kia không ngờ đã đẩy lui Duy Nhất 10 trượng.Tiện đà xông lên, nam tuqr tay hóa
hai trảo lao về phía Duy Nhất. Tốc độ của trảo kia rất kinh khủng, trong một
tisxh tắc đã đén gần cổ họng Duy Nhất. Duy Nhất vội tự đánh mình một quyền,
lấy đó làm lực mà né đi.Duy Nhất chật vật,thở dài:”Nhị huynh, ta thường tự cho
mình tài năng, có ngày sẽ vượt huynh, không ngờ vẫn không bằng một ngón chân
của huynh.” Nam tử đáp lại:”Ngũ đệ quá khen ta rồi.”Nam tử này chính là Duy
Anh, nhị thiếu gia của Duy gia. Hắn là người thiên phú cao nhất Duy gia trong
500 năm qua, chính là Duy Nhất vẫn kém xa. Duy Anh cảnh giới đã là Phong Vũ
trung cảnh, là thiên tài tu đạo không chỉ Duy gia mà còn của Thuận Thiên Môn,
môn phái đứng đầu thiên hạ.Duy Anh thiên phú kinh người nên sau một tháng,
thương tích đã khỏi, hôm nay đối chiến một cuộc để hai bên được cọ sát, học
hỏi.

Hai người đương trò chuyện thì một tiếng hét hãi hùng vang lên từ hoa viên.
Sắc mặt Duy Nhất tái xanh:”Là..là Kiều Hoa” Nói rồi chạy đi. Mọi người thấy
vậy cũng chạy theo.

Đến nơi chỉ thấy Kiều Hoa chết lặng, không nói nên lời. Trên tay nàng có cầm
một mảnh giấy nhỏ. Duy Nhất vội cướp lấy đọc. Đọc xong, hắn vứt xuống đất,
giọng tràn đầy căm phẫn:”Tiêu Sơn gia, ta diệt các ngươi!”


Võ Tình Ca - Chương #3