Khởi Đầu


Người đăng: Vuvatvo

Trên sơn đạo, mười lăm người tên cướp vây quanh một lão già và một cô gái.Một
tên trọng bọn thét:”Mau giao hết của cải, tiền bạc ra đây. Mỹ nhân ở lại với
ta vui vẻ xong sẽ được thả đi. Không chấp hành giết không tha.”Ông lão run rẩy
nhìn cô gái nói khẽ:”Ta già rồi, chết cũng không sao. Con còn trẻ lắm, con hãy
đi đi. Ta sẽ mở đường máu cho con.” Dứt lời lão giờ lập tực lao tới đám cướp,
một quyền vung ra. Lão già cũng là người tu đạo cảnh giới có thể nói là Luyện
Thể cảnh đỉnh phong. Cảnh giới này tuy thấp nhưng cũng coi là bình thường.Thế
nhưng lão già rồi, không tránh khỏi sự suy nhược. Cho dù lúc đrinh cao, chưa
chắc lão đã đấu lại 15 tên cướp, huống hồ lão đã ở cái tuổi gần đất xa
trời.Trong vòng mươi quyền, đám cướp đã cho lão già năm đo ván trên mặt đất,
nội thương nghiêm trọng. Cô gái chạy ra cũng bị bọn cướp ngăn lại.Đương lúc
bọn cướp cười hăm hở thì một cỗ chưởng lực uy thế kinh người ập đến để bọn
chúng chết tực thì 14 người. Tên cầm đầu cảnh giới cao nhất nên chưa chết ngay
nhưng đã nội thương nghiêm trọng, chết cũng là chắc chắn.Hắn kinh hãi thốt
lên:

-Ai? Là ai có thể đả thương ta? Ta tu hành đã 50 năm, cảnh giới đã là Luyện Thể cảnh đỉnh phong, nửa bước Ngưng Mạch cảnh, là đệ nhất cường hào nơi sơn đạo này,quét ngang vô địch. Ngươi rốt cuộc là ai?

Từ phía lùm cây gần đó, một bạch y nam tử đi ra vội vàng. Nam tử này nhìn rất
trẻ tuổi, mới chỉ tầm đôi mươi mà cảnh giới bất phàm, rõ ràng là thiên kiêu
của một tông phái nào đó.Nam tử tự xưng danh:”Ta là Hậu Thiên hạ cảnh, họ Duy
tên Nhất. Ngươi nghe qua chưa?” Tên cướp hoảng sợ đáp lại:”Ngươi là Ngũ thiếu
gia của Thiên Thủy Duy Gia?” Nam tử gật đầu. Tên cướp nghe xong lập tức tắt
thở mà chết.Duy gia chính là một trong thập đại thế gia của Quang Hòa Đại Lục,
đứng hạng năm. Duy gia tiền tài vô thượng, cao thủ như mây.Tuy chỉ ngự ở Thiên
Thủy thành nhưng Duy gia quản hạt ngầm 50 thành xung quanh,nắm quyền lực lớn
vô cùng.Mỗi thế hệ của Duy gia đều sinh ra ít nhất hai vị thần tướng, ba vị
trưởng lão của các tông môn lớn, đồng nghĩa với một lực lượng rất lớn.

Vị nam tử kia vội chạy lão xem xét tình hình ông lão. Kết quả chàng đành thở
dài. Ông lão nội thương quá nặng, không cứu được. Chành khẽ hỏi:

-Trước lúc mất ông có di nguyện gì không?

Ông lão hấp hối trên đất, trìu mến nhìn đứa con gái yêu mến của mình đang khóc
nức nở rồi quay lại nhìn chàng trai. Lão nói:”Đa tạ ân nhân đã cứu mạng ta và
con gái ta. Đáng tiếc ta không còn sống được nữa. Cả đời này ta chỉ có một đứa
con gái, mẹ nó mất sớm, nó là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của ta. Giờ ta chết
đi, chỉ lo không ai lo cho nó. Cậu có thể giúp ta chăm sóc đứa con gái này
không?”Chàng trai khảng khái đáp:”Được, ta sẽ hoàn thành di nguyện của lão.”

Lão già nghe xong rồi bình thản ra đi. “Cha!” tiếng kêu xé lòng của cô gái
vang vọng khắp sơn đạo.Tổ chức chôn cất cho ông lão, chàng trai khẽ hỏi cô
gái:

-Muội tên là gì?

-Muội tên Kiều Hoa.-Cô gái nghẹn ngào đáp lại. Xem chừng mất cha với cô là không chịu được.

Duy Nhất quay nhìn Kiều Hoa.Cô gái này ngoại hình không tồi nếu không nói là
quá xinh đẹp. Làn da trắng như tuyết kết hợp với đường cong cơ thể cảm động
lòng người khiến ai cũng xiêu lòng.”Đi.Kiều Hoa đi với ta, ta sẽ chăm sóc cho
muội.”Nói rồi chàng dẫn Kiều Hoa đi.


Võ Tình Ca - Chương #1