Bị Cuống Vào Rắc Rối


Người đăng: quanhoanganh

Cơ Huyền men theo Thập Vạn Đài Sơn lối mòn cứ vậy mà đi, thoáng chốc cũng đã 3
ngày trôi qua, nhưng vẫn chưa nhìn thấy cái gì gọi là đích đến.

Hắn lần này xuất hành, mục đích chính đương nhiên là để tìm kiếm cơ duyên tốt,
sớm ngày đề cao thực lực, nhanh chóng thực hiện được mộng tưởng.

Mà theo hắn kinh nghiệm từ những bộ tiểu thuyết đã từng đọc qua ở Trái Đất,
nơi nào càng bí hiểm hoang vu, nguy hiểm khó khăn càng nhiều, thì tại nơi đó,
tỷ lệ xuất hiện những vật phẩm quý giá sẽ càng cao.

Mà trong phạm vi vạn dặm bán kính xung quanh đây, ngoài Thập Vạn Đài Sơn ở
giữa, hắn thật không kiếm được chổ nào khác phù hợp hơn. Mặc dù ra vô nơi này
miết cũng thấy chán, nhưng dùng để giết thời gian tàm tạm mấy bữa, cũng không
tính là một ý kiến tồi.

Cơ Huyền cứ vậy mà đi, cũng chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng bước chân của
hắn cũng đã dừng lại.

Hắn hai mắt ngưng thần, cố gắng lắng nghe động tĩnh xung quanh, không dám có
một chút nào coi thường dáng vẻ.

" Có tiếng đánh nhau ".

Cơ Huyền hai hàng lông mày bỗng nhiên nhíu lại, miệng chỉ mới lẩm bẩm được mấy
lời, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt bỗng nhiên liền trắng
bệnh, miệng không kìm được, ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người
mất thăng bằng, ngã khụy ngay xuống mắt đất.

" Khốn kiếp, có độc... " Hắn cắn răng một cái, vội vàng vận khí bảo vệ kỳ kinh
bát mạch bản thân, không chút chậm trễ, lập tức lấy từ trong túi ra 1 viên
Giải Độc Đan mau lẹ nuốt vào.

Hắn từ nảy đến giờ chỉ tập trung lắng nghe động tĩnh, còn không có để ý đến
không khí bất thường quanh đây, nên vô ý thức hít phải một hơi độc tố.

Thuốc vừa vào người, độc tính tồn đọng trong cơ thể cũng nhanh chóng được
trung hòa. Sắc mặt hắn chẳng mất bao lâu, liền trở lại bình thường như củ.

Mà nếu nói thẳng ra, cho đến tận bây giờ, ngay cả bản thân của hắn cũng không
thể ngờ được mọi chuyện lại có thể xảy ra theo chiều hướng như vậy. Hắn có thể
cảm ứng được Linh Khí ba động từ phương xa, những người đang đánh nhau ở nói
đó thực lực tuyệt đối không thể vượt quá Chiến Tông Cảnh.

Nhưng điều đáng nói ở đây là ... Cái loại độc dược này, ... Cũng không khỏi
quá đánh sợ một điểm đi,... Bọn chúng là từ đâu mà có đến...

Cơ Huyền vừa đứng thẳng người lên, một thân sát cơ liền lập tức bùng cháy dữ
dội. Miệng không thèm nói một tiếng nào, lập tức nhắm hướng tiếng động phát
ra, lao người đi mất.

Dám công khai khiêu khích ta, ngán thở rồi sao?

Đúng là người nhược bị khi, hổ không nhe nanh, người khác liền xem là mèo bệnh
mà.

...

Bên kia, hai mặt trận phân cách hết sức rõ ràng, thực lực tổng quát chênh lệch
ra sao, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, đều có thể dễ dàng nắm rõ.

Hai thiếu nữ yếu đuối làm sao có thể chống cự được mười mấy hắc y nhân cường
tráng, luân phiên công kích. Tất cả chỉ là kéo dài hơi tàn, cố gắng phản kháng
trong vô vọng mà thôi, bại cục rất nhanh cũng sẽ kéo đến.

Nhìn thấy hai thiếu nữ tốc độ ra chiêu mỗi lúc một chậm, mấy tên hắc y nhân
cũng không khỏi mừng rỡ trong lòng, càng đánh càng hăng, thay thế lẫn nhau,
khóa chặt mọi ngóc ngách, không chừa cho hai người bọn họ bất kỳ một cơ hội
thoát thân nào.

" La tiểu thư, Trúc cô nương, hiệu quả của Thanh Trùng Thảo cũng đã sắp đến
giới hạn, độc khí đã bắt đầu hướng lục phủ ngũ tạng mà thẩm thấu, nếu hai
người còn không dừng tay, cẩn thận kẻo mạng nhỏ không giữ được lại khổ. Trách
nhiệm to lớn như vậy, bọn ta mấy người sợ gánh không nổi à nha ". Trong đám
người, một tên hắc y nhân đắc ý lên tiếng. Trong vòng trăm trượng bán kính
quanh đây đều đã được Đoạt Mệnh Hương bao phủ, đến ngay cả Chiến Vương Cảnh
cao thủ nhìn thấy, đều phải vòng sang đường khác mà đi, chứ nói chi đến hai
tiểu nha đầu chỉ mới vừa Chiến Linh đột phá. Nếu không phải bọn chúng có Thanh
Trùng Thảo trong người, sợ rằng cũng chẳng thể chống chịu được cho đến bây
giờ.

Hai người không nghe thì thôi, vừa nghe thấy hắn nói xong, cả hai suýt chút
nữa đã tức đến học máu tại chỗ. Bọn tiểu nhân vô sỉ, đã dùng thủ đoạn hèn hạ,
lại còn dám tự kiêu. Đúng là hai người không phải là đối thủ của bọn chúng
thật, nhưng nếu không phải bị khí độc kìm hãm, hai người muốn rời đi, bọn
chúng có thể ngăn cản được sao.

Một vị cô nương không kìm được giận dữ trong lòng, dù khí lực đã đến giới hạn,
nhưng vẫn cố mắng lại một câu

" Phong Ma tên khốn kiếp kia, tầm sư học đạo 6 năm trời, không lẽ cũng chỉ
biết chừng ấy điểm thủ đoạn bỉ ổi thôi sao. Hắn dám đụng đến ta, thật không sợ
Cha ta đem các ngươi Phong gia một nhà hốt sạch ".

Nàng tàn dư Linh Khí cũng chỉ có thể giúp bản thân nói được chừng đó. Lời vừa
dứt hết, nàng liền ho sặc sụa một hơi dài, ngay cả sức đứng vững cũng đều
không có, gục ngã tại chỗ.

" La Tỷ ". Thiếu nữ còn lại sắc mặt nhanh chóng hoảng sợ, không màn chống trả
nữa, vội vàng lao đến, đỡ cô gái kia lên, hai mắt rướm lệ, nhưng cũng chẳng
nói được lời nào thì đã bị chế trụ.

" Phong gia có bị diệt hay không, ta cũng cóc cần biết, nhưng hai người các
ngươi số phận sau này ra sao, chắc ta cũng chẳng cần dư thừa giải thích gì
thêm. Tốt, không cần nói nhiều, mau trói bọn chúng lại, rồi mới cho bọn chúng
ăn thuốc giải độc, thiếu chủ chắc ở nhà đang sốt ruột lắm rồi, đừng làm hắn
điên lên, không thì chúng ta lại khổ ".

Đại công cáo thành, cuối cùng cũng hoàn thành được nhiệm vụ trên thân, mặc dù
có chút vất vả nhưng chỉ cần Phong thiếu được vui, như vậy chổ tốt thu được,
chắc chắn cũng sẽ không ít.

Nhưng phần thưởng đó là cái gì, sợ rằng kiếp sau may ra bọn chúng mới có cơ
hội biết được. Còn bây giờ...

" Đi, ta đã cho đám rác rưởi các ngươi đi rồi sao? Nhao nhao như vậy làm con
mẹ gì!!! "

Bọn họ còn chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra, thì một thân ảnh mỹ
thiếu niên cũng đã xuất hiện ngay trước mặt bọn chúng. Một luồng khí thế, uy
nghiêm mạnh mẽ cũng chẳng biết từ nơi nào dấy lên, làm toàn trường bất cứ ai
có mặt đều không khỏi khiếp sợ.


Vô Thượng Toàn Năng Vô Địch Hệ Thống - Chương #78