Người đăng: quanhoanganh
Đúng như kế hoạch, hắn đích thân thống lãnh 1000 Cẩm Y Vệ thẳng hướng Đông
Triều Quốc chiến trường mà đi.
Bên cạnh còn có Đắc Kỷ, Tiểu Long Nữ, Tây Môn Xuy Tuyết, Lý Tầm Hoan, Lâm Bình
Chi đi theo bảo vệ.
Cơ Huyền tay cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, thân mặc Hư Vô Chiến Bào, người cưỡi
Sát Lang Vương, trông rất oai phong lẫm liệt.
Hắn bây giờ thực lực đủ để đem một tên Chiến Vương Nhất Tinh cường giả miễu
sát tại chổ, bên trong còn có Tử Lôi, Ẩn Thân hai con lá bài ẩn uy lực vô
cùng, trên chiến trường như vậy cũng đã đủ bảo mệnh rồi. Hắn dẫn nhiều cao thủ
theo như vậy, cũng chỉ để cho kế hoạch thành công mĩ mãn hơn mà thôi.
" Báo... Báo cáo Môn Chủ, chư vị Trưởng Lão, Hộ Pháp. Cơ Huyền đã xuất lĩnh
Minh Nguyệt Hoàng Triều toàn bộ cường giả đến chiến trường tiếp viện rồi ạ ".
Liệt Diễm Môn Môn Chủ đang ngồi dưỡng thần, nghe tên đệ tử nói vậy, hai mắt
bất chợt mở ra. Miệng cười gằn.
" Một cái tiểu thế lực cũng dám cùng chúng ta Liệt Diễm Môn chống đối. Hôm nay
bổn tọa cho các ngươi Hoàng Thành thành một mớ tro tàn luôn, xem các ngươi còn
ngông cuồng được bao lâu ". Hắn đắc ý nói ra.
Toàn trường nghe vậy ai nấy hai mắt cũng đều sáng lên, luân phiên cười ha hả.
Như đã nắm bắt thắng lợi trong tay.
" Được rồi, đi gặp hắn chút đi, ta thật muốn xem sắc mặt của hắn khi biết
chuyện sẽ như thế nào ".
Lời vừa nói ra tám bóng người liền mất hút.
" Bái kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế ".
Thấy Cơ Huyền đến, Hoa Nguyên Bá, Cơ Kiếm dẫn dắt chư vị tướng lĩnh quỳ xuống
vấn an.
Cơ Huyền nhìn qua một chút toàn bộ qua quân một lượt, gật đầu nhẹ một cái,
miễn lễ cho họ bình thân.
Cơ Kiếm vẫn như bình thường, không bao giờ làm hắn thất vọng. Hắn chủ tu là Tu
La Quyết, có thể thông qua giết chóc đề cao cảnh giới bản thân. Ở trên chiến
trường mới mấy bữa, thực lực cũng đã đạt đến Thập Tinh Chiến Tông Cảnh đỉnh
phong. Nữa bước Vương Tọa rồi. So với Hoa Nguyên Bá chiến lực vẫn còn trội hơn
một bậc.
Cơ Huyền nào có tiếc rẻ gì với bọn họ, người vì hắn liều mạng, hắn tuyệt đối
sẽ không bạc đãi. Chiến Linh trở lên cấp bậc, mỗi người một viên Tiến Cấp Đan
hoặc Phá Chướng Đan tùy theo ý muốn, dù gì sau khi Thương Thành nâng cấp đổi
mới, giá cả cũng chẳng khác nhau bao nhiêu.
Chiến Linh Cảnh trở xuống, mỗi người được tặng 100 điểm Quân Công, có thể tự
do hối đoái vật phẩm mình muốn. Nếu đủ điểm, bao nhiêu cũng không hạn lượng.
Cơ Huyền kiếm gác lên vai, nhìn về chân trời xa xa một lát, môi khẽ nhếch lên.
" Các ngươi lui ra đi, ai có đan dược thì sớm ngày luyện hóa, không cần lo cho
ta, ta đi tiếp khách một lát ".
Cơ Huyền nói xong, thúc Sát Lang Vương một cái, nhắm hướng cổng trại mà đi.
Đắc Kỷ, Tiểu Long Nữ, Tây Môn Xuy Tuyết, Lý Tầm Hoan, Lâm Bình Chi, 5 người
thấy vậy cũng thúc ngựa bám theo sau.
" Cơ Hoàng quả nhiên lợi hại, bọn ta hành tung cẩn mật như vậy mà ngươi cũng
có thể phát hiện ra, khâm phục, khâm phục ".
Chỉ thấy trước mắt Cơ Huyền xuất hiện liền tám người xa lạ. Đứng đầu là một
người đàn ông trung niên râu quai nón, khí độ hiên ngang.
Cơ Huyền nhếch miệng một cái, cũng chẳng lấy bao nhiêu làm ngạc nhiên.
" Ta đoán không lầm, các hạ chắc là Liệt Diễm Môn Liên Môn Chủ đi ". Cơ Huyền
hiếu kỳ hỏi.
Liệt Diễm Môn nghe vậy cũng ha hả cười to.
" Liên Hùng ra mắt Cơ Hoàng ".
Cả hai chủ đang thăm dò lẫn nhau, miệng tuy lễ độ mười phần, nhưng ý tứ khiêu
khích lại không chút nào che dấu.
" Liên Môn Chủ hôm nay đến đây không biết có gì chỉ giáo? Sao? Hay là Liệt
Diễm Môn đổi ý muốn xác nhập vào ta Minh Nguyệt Hoàng Triều ".
Cơ Huyền từ nhỏ đến lớn làm gì ăn qua thiệt thòi bao giờ. Miệng lưỡi sắt bén
mà thôi, có bao nhiêu giá trị. Hắn khinh bỉ cười một cái, chăm chọc lại ngay.
Liên Hùng nghe vậy lúc đầu cũng đớ ra, nhưng một lúc sau lại bật cười.
" Cơ Hoàng, Minh Nguyệt Hoàng Thành bây giờ chắc cũng đã chìm vào biển lửa
rồi, ngươi vẫn còn có thể xuất khẩu cuồng ngôn được sao? Thật lợi hại ".
Cơ Huyền nghe vậy miệng cũng không khỏi cười như điên như dại, làm Liệt Diễm
Môn đám người không khỏi khó hiểu nhìn hắn chăm chăm.
Quả nhiên Lão Đạo Sĩ nói không sai. Liệt Diễm Môn khí số thật đã tận, trận này
muốn không mã đáo thành công cũng khó.
" Chỉ là dẫn xà xuất động, dương đông kích tây mà thôi. Liên Tông Chủ, ngươi
không ngây thơ đến mức nghĩ mình sẽ thành công chớ ".
Liên Hùng nghe Cơ Huyền nói vậy, nụ cười trên môi cũng đanh lại. Sắc mặt càng
âm trầm. Một cảm giác bất an bao trùm lấy cả cơ thể hắn, làm hắn không thể nào
yên tâm được.
" Không thể đi, đích thân Sư Thúc xuất thủ làm sao có thể xuất hiện vấn đề
được, chắc hắn đang đánh tâm lý ta, gỡ chút sĩ diện mà thôi. "
Tuy nghĩ vậy nhưng Liên Hùng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Dù sao đối phương
cũng mang họ Cơ, mà Cơ gia chính là một thời Bắc Vực bá chủ, nội tình thâm hậu
ra sao ai mà đoán cho được.
Cơ Huyền nhìn sắc mặt hắn không khỏi vui vẻ. Lo sợ đi, càng bức rứt càng khó
chịu thì lại càng nôn nóng. Mà càng nôn nóng thì càng dễ phạm sai lầm.
" Cũng đâu có gì to tát, các ngươi câu giờ không phải chỉ muốn dẫn dụ cường
giả Bổn Triều đến đây thôi sao? Ta đã đến, tất cả bọn họ đều ở đây, ngươi còn
lo lắng cái gì? "
Cơ Huyền ung dung nói, nhưng sau khi nghe xong sắc mặt của Liệt Diễm Môn nhân
không khỏi ngày càng tái đi.
" Các ngươi tưởng mình giỏi tính kế lắm sao? Nhìn xem, kết quả bây giờ thế
nào? Tiền tuyến vô phương thủ thắng, ám chiêu thì bị đối phương bắt bài, còn
đánh đánh chém chém cái gì nữa, đầu hàng nhanh còn kịp ".
Cơ Huyền sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, Thừa Thế Tấn Công, bỏ đá xuống
giếng, đây chính là cách hiệu quả nhất bây giờ có thể sử dụng.
Chỉ cần đối phương lòng quân trăm loạn, hắn nhất cử tấn công, lo gì không đại
thắng.
Liên Hùng tuy có chút khó chịu nhưng vẫn không chịu bị lấn lướt. Giọng hùng
hồn mười phần tuyên bố.
" Ngươi biết được thì sao? Bây giờ quay về cũng đã muộn, sư thúc ta là Tứ Tinh
Chiến Hoàng, bây giờ Minh Nguyệt Hoàng Thành cao thủ đi hết, bọn ngươi lấy gì
chống lại Lão nhân gia ông ta. "
Cơ Huyền cũng không thèm đáp. Ngu xuẩn mất linh, kiêu ngạo khó thuần. Hắn
khoing rãnh rỗi tranh chấp với loại người như vậy.
" Giết ".
Cơ Huyền một lời nói ra, Tây Môn Xuy Tuyết kiếm liền xuất võ nhắm Liên Hùng
đánh đến.
Một kiếm đẩy ra làm Liệt Diễm Môn chủ sắc mặt liền xanh như đít nhái. Vội vàng
dùng lực phản công.
Đây là cái thể loại gì, câu trước còn cười đùa vui vẻ, câu sau đã đánh nhau
đến máu chảy đầu rơi, không phân sinh tử quyết không ngừng. Lòng đã rối nay
lại càng rối hơn. Hắn đang nghĩ đến chuyện xấu nhất có thể xảy ra... Minh
Nguyệt Hoàng Triều còn có cao thủ tọa trấn.
Nếu sự thật như vậy, nước đi này của hắn xem như lỗ rồi.
Phốc... A...
Một tiếng hét vang lên, làm Liên Hùng tỉnh lại. Chỉ thấy 7 người còn lại đã có
hai người ngã xuống.
" La Hộ Pháp, Thất Trưởng Lão ".
Liên Hùng mau giận nổi lên, Liệt Diễm Cuồng Đao vô thanh vô tức hiện ra, nhắm
Lâm Bình Chi đánh qua. Nhưng rất tiếc đã bị Tây Môn Xuy Tuyết cản lại.
Một đại hỏa đao, cùng một thanh trường kiếm va chạm liên hồi. Đao mang kiếm
khí rít gào bốn phương.
Phốc.. Phốc
Lại thêm hai người nữa ngã xuống, trên cơ thể còn lưu lại một mũi phi đao cắm
ngay yết hầu.
Liên Hùng thân tuy là Nhị Tinh Chiến Hoàng nhưng dù vận dụng toàn lực ra sao
vẫn chỉ có thể cùng Tây Môn Xuy Tuyết bình thủ. Không có nữa điểm lợi thế.
Càng không thể phân tâm cứu viện những người còn lại.
Kết quả ra sao ai cũng biết. Đương trường đại chiến một hồi chỉ còn lại một
mình Liên Hùng sống chết tử thủ, 7 người khác từ lâu đã chết.
" Cơ Huyền tên súc sinh nhà ngươi, thù này ta nhất định sẽ báo ".
Liên Hùng đã mất đi ý chí cầu thắng. Hét lên một tiếng đang định quay người bỏ
chạy thì....
Phốc...
Hắn trợn tròn hai mắt, không thể tin được... Miệng chỉ ú ớ được vài câu
" Người... Sao... Có thể... "
" Nhớ cho kỹ, Sát Nhân Đoạt Mệnh, Tử Long Vi Nhất, kiếp sau chọc ai, đừng chọc
ta ".
Cơ Huyền một mặt âm trầm, hai mắt sát cơ hiện lên rõ ràng. Tay thượng phương
bảo kiếm không biết từ khi nào đã đâm vào Liên Hùng trái tim.
" Từ... Khi nào... Mà "
Cơ Huyền khinh thường một cái, rút kiếm ra. Một đời cường giả cứ như thế liền
vẫn lạc.
" Chúc mừng ký chủ giết được Nhị Tinh Chiến Hoàng, thu được 1000000 kinh
nghiệm, 1 lễ bao may mắn, 5000 điểm hối đoái. Vượt cấp khiêu chiến kinh nghiệm
nhân đôi ".
" Từ xưa đến nay chưa có ai đối đầu với ta mà có thể sống, Sở Hoàng cũng vậy,
ngươi cũng thế. An nghỉ đi ".
Cơ Huyền lạnh lùng, tay cầm Bảo Kiếm gác lên vai, nhắm hướng nhị nữ từ từ đi
đến. Như hung thần ác sát bỏ mặc hết thảy thế gian.
Sống là địch thủ, nhưng chết chỉ là một cái oan hồn không hơn. Để ý nhiều cũng
chẳng là gì.
Hắn mới là kẻ thắng.