Trở Lại Quỷ Tông


Người đăng: hieu03052002

Trở lại Quỷ Tông, hai người không lập tức đi tới khu vực đăng ký mà quay trở
lại ngôi nhà nhỏ của Phương Nhi.


  • Phương Nhi, muội ở lại đây đợi huynh, huynh tới Luyện Khí Đường gặp Trần
    trưởng lão một chút, dù sao ta cũng là đệ tử của Luyện Khí Đường.

Phương Nhi gật đầu.

Quay trở lại Luyện Khí Đường, Phương Ngạo Thiên gọi lớn:
- Trần trưởng lão, ta đã trở lại, có việc cần cầu kiến


  • Tiểu tử nào sáng ra đã náo loạn Luyện Khí Đường, muốn chết hả…
    Một âm thanh trầm đục vọng tới, từ trong nội đường, một lão nhân bước ra, lão
    chính là Trần Bằng, chỉ hai năm không gặp mà lão thay đổi rất nhiều, nét mặt
    trở nên già nua hơn rất nhiều. Chỉ có điều hình như tu vi của lão có thăng
    tiến, uy áp phát ra cường đại hơn trước không chỉ một lần.

Lão liếc nhìn Phương Ngạo Thiên, lạnh lùng hỏi:


  • Tiểu tử, ngươi là ai, tới đây làm gì ?

Phương Ngạo Thiên nhìn qua lão một lượt rồi thản nhiên nói:


  • Trần trưởng lão, ta là Phương Ngạo Thiên, hai năm trước gia nhập Luyện Khí
    Đường, lão không nhớ sao ?


  • Phương Ngạo Thiên ??
    Lão suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu:


  • Ngươi tới đây có việc gì ? Chẳng phải ta nói ngươi tự luyện hay sao ?


  • Ta muốn đăng ký tham dự khảo hạch, tiến vào Quỷ Môn Quan


  • Ha ha ha, bằng vào ngươi ?


Dứt lời, luồng uy áp cường đại mang theo nguồn năng lượng nóng bỏng chợt tỏa
ra, đè mạnh về phía Phương Ngạo Thiên.

Mặc dù Phương Ngạo Thiên chưa chính thức tu luyện bí tịch hay bí cấp công kích
gì, hắn chỉ có nền tảng ma pháp vô cùng thâm hậu của Âm Dương Càn Khôn pháp
quyết cùng các trận thế ảo diệu của Ngũ Hành Kỳ Trận, nhưng không có nghĩa
rằng uy áp của một Pháp Vương như Trần lão có thể áp chế hắn, nếu không muốn
nói rằng luồng uy áp đó còn xa mới bằng hắn. Nếu chính thức giao chiến hắn có
thể thua vì thiếu khả năng công kích, nhưng nếu luận đấu ma pháp hay tinh thần
lực, Trần lão tất thua không sai.

Hắn thản nhiên đón nhận uy áp cùng năng lượng của lão tỏa ra, mặt không đổi
sắc, tay phải giơ lên phất nhẹ. Một luồng năng lượng nhàn nhạt tỏa ra từ tay
hắn, cắn nuốt hết thảy nguồn năng lượng nóng bỏng của Trần lão, chỉ trong nháy
mắt, năng lượng của Trần lão tan biến.

Lão thộn mặt, trân trối nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt, không dám tin vào
những gì vửa xảy ra. Lão là một Pháp Vương, Pháp Vương hàng thật giá thật, vậy
mà năng lượng cũng như uy áp của lão lại bị một thanh niên trẻ tuổi dễ dàng
hóa giải…..

Lão nhìn hắn một hồi rồi đột nhiên cười lớn:


  • Hảo tiểu tử, ta đánh giá quá thấp ngươi, khó trách La Côn lại coi trọng
    ngươi như vậy…

Nói xong lão phất tay, một đạo ánh sáng bắn về phía Phương Ngạo Thiên, hắn đưa
tay đón lấy rồi nhìn lại, hóa ra đó là một cái lệnh bài bằng kim thiết.


  • Đó là lệnh bài của Luyện Khí Đường, có nó ngươi có thể tham dự khảo hạch,
    đi đi, tranh thủ vinh quang cho Luyện Khí Đường, đã đến lúc Luyện Khí Đường
    phát dương quang đại rồi…


  • Tiểu tử, công phu Luyện Khí của ngươi luyện tới đâu rồi ?


  • Miễn cưỡng có thể coi là một Luyện Khí Tông Sư
    Phương Ngạo Thiên khiêm tốn nói


  • Tông….tông sư ?
    Trần lão trợn mắt..


  • Ngươi….hai năm qua tu luyện thế nào ??


  • Ai….ta đã già, trường giang sóng sau đè sóng trước, ta quả thật đã già…
    Lão thở dài


Thanh niên kia, cùng lắm chỉ hai mươi tuổi, hai mươi tuổi là một Luyện Khí
Tông Sư, hai mươi tuổi đã có thể dễ dàng chống lại một Pháp Vương như
lão…..đây là cảnh giới gì chứ ?? Thiên tài, không, có lẽ thiên tài cũng là hạ
nhục hắn vậy.


  • Ngươi đi đi, lão phất tay

Phương Ngạo Thiên chắp tay cảm tạ, rồi xoay lưng đi. Nếu lão biết thực lực của
hắn đã có thể coi là một Thánh Khí Sư, thậm chí còn viễn siêu hơn hẳn một
Thánh Khí Sư, không biết hắn sẽ thế nào….


  • Phương Nhi, huynh đã về

Phương Nhi ngước nhìn Phương Ngạo Thiên, mỉm cười rồi chợt nói


  • Đại ca, đại ca có còn nhớ mỏ Ô Kim Thiết bên ngoài không ?

Phương Ngạo Thiên khẽ gật đầu


  • Tiểu Bạch phát hiện có gì đó kỳ lạ trong mỏ, vừa rồi muội bế nó đi chơi,
    đến gần mỏ nó chợt nhảy xuống rồi hướng về phía mỏ rít lên một hồi, dường như
    nó cảm nhận được gì đó. Có lẽ chúng ta nên vào đó thăm dò một lần nữa.

Phương Ngạo Thiên thầm suy nghĩ rồi nói:


  • Được, có điều hiện tại chúng ta nên đi báo danh để dự khảo trước, ta đã có
    lệnh bài. Lần này là cơ hội rất tốt để chúng ta tập luyện.

Ngay sau đó, hai người chuẩn bị một chút rồi tiến về phía đại sảnh của Quỷ
Tông, lúc này, phía dưới đại sảnh có rất đông đệ tử các đường đang tụ tập.
Phương Ngạo Thiên và Phương Nhi thản nhiên đi về phía họ.

Phương Nhi vô cùng yểu điệu, xinh đẹp, trên vai nàng lại có một con cáo nhỏ
màu trắng đang cuộn tròn nằm ngủ khiến nàng như tiên nữ hạ phàm. Phương Ngạo
Thiên thì nho nhã, mặc một bộ trường bào màu trắng, mày kiếm, mắt sao, vô cùng
tiêu sái, hai người sánh vai như tiên đồng ngọc nữ bước vào khiến tất cả chúng
đệ tử đều nhìn ngó, trầm trồ.


  • Các ngươi là ai
    Một giọng nói lanh lảnh vang lên
    Phương Ngạo Thiên nhìn về phía tiếng nói phát ra, phát hiện một tiểu cô nương
    xinh đẹp, mặc áo xanh đang vặn hỏi họ. Tiểu cô nương này cũng rất xinh đẹp,
    đằng sau có một đống “fan”, có lẽ do ghen tị với Phương Nhi nên cố tình gây
    sự.

Phương Nhi lạnh lùng liếc mắt nhìn lướt qua cô gái áo xanh, hừ nhẹ rồi không
nói gì, một luồng khí băng lãnh chợt toát ra khiến mọi người xung quanh đồng
loạt rùng mình.

Phương Ngạo Thiên khẽ cười:
- Chúng ta là đệ tử của Luyện Khí Đường, tới báo danh dự khảo hạch muốn tiến
vào Quỷ Môn Quan.

Luyện Khí Đường ??


  • Ha ha ha ha, tiếng cười chợt rộ lên

Luyện Khí Đường từ trước tới nay trong mắt mọi người chỉ là một phế đường hữu
danh vô thực. Tiểu cô nương áo xanh nghe tới đây, sự tức giận cũng giảm bớt,
thay vào đó là vẻ thương hại:


  • Ta khuyên các ngươi, nếu biết điều thì cút về Luyện Khí Đường đi, ở đây
    không có chỗ cho các ngươi.

Một thanh niên anh tuấn lưng đeo bạch kiếm chợt nói. Ánh mắt hắn thập phần
ghen tị nhìn Phương Ngạo Thiên.

Hắn chính là Kiếm Tâm, đệ tử xuất sắc nhất của Thủy Đường, hai năm nay hắn tu
luyện cực nhanh, chỉ trong vòng hai năm đã đột phá tới cảnh giới Pháp Tướng,
mười chín tuổi, tu luyện tới Pháp Tướng đỉnh phong, hắn là một thiên tài không
nghi ngờ.

Phương Ngạo Thiên khẽ liếc nhìn hắn rồi chợt nói:


  • Xin hỏi các hạ, luật lệ nào không cho phép Luyện Khí Đường tham dự khảo
    hạch ?

Kiếm Tâm cười khẩy, khinh bỉ nói:


  • Không cấm, nhưng nếu muốn chuốc nhục vào thân thì cứ tham gia, tốt nhất
    đừng gặp ta, nếu không ta cho ngươi sống không bằng chết.

Âm hàn, lạnh lẽo, Phương Nhi chợt động thân, nàng nhẹ nhàng bước về phía Kiếm
Tâm, mỗi bước đi của nàng mang theo một luồng khí vô cùng lạnh lẽo, tựa như
băng tuyết vạn năm ập vào đầu Kiếm Tâm khiến hắn xanh mặt, không thể cử động.

Nàng tới gần hắn, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi dám sỉ nhục ca ca ta thêm một lần, ta sẽ giết ngươi

Câu nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng một mỹ nhân mới chỉ mười bảy mười tám tuổi
nhưng khiến tất cả mọi người đương trường cảm thấy rét lạnh. Một câu nói nhưng
tất cả rung động, quả thực nếu tên Kiếm Tâm kia dám nói thêm một câu, khẳng
định nàng cũng dám giết chết hắn đương trường.


  • Phương Nhi, không cần….chúng ta đi báo danh

Nói xong Phương Ngạo Thiên phất tay, đi về phía bàn báo danh, Phương Nhi cũng
thu hồi khí tức băng lãnh, bỏ lại tên Kiếm Tâm mặt mày đang xám ngoét, đứng
chết trân tại chỗ.

Phương Ngạo Thiên cùng Phương Nhi đi tới bàn báo danh, đặt lệnh bài lên bàn
rồi làm một số thủ tục đăng ký, bốc thăm.

Rất nhanh có kết quả, trận đầu họ gặp đội một của Hỏa Đường, đội trưởng là
Liệt Hổ, chiến đội của Hỏa Đường có bốn thành viên, đội trưởng Liệt Hổ, năm
nay hai mươi lăm tuổi, tu vi Cuồng chiến sĩ, kỹ năng sở trường Liệt Hỏa Quyền,
ba thành viên còn lại đều là Pháp Tướng. Chiến đội này cũng là chiến đội mạnh
nhất của Hỏa Đường, là một trong ba ứng cử viên vô địch lần này.

Phương Ngạo Thiên nhìn qua thông tin một hồi rồi quay lại nói với Phương Nhi


  • Muội muội, ra tay không nên quá nặng, không nên gây mất hòa khí, cũng không
    nên biểu lộ thực lực thật. Lần này tham dự, chỉ cần sử dụng tu vi Pháp Tướng
    đỉnh cấp là đủ, cái chúng ta cần là kinh nghiệm chiến đấu, vì thế nếu không
    đến lúc nguy hiểm, ngàn vạn lần không nên bại lộ thực lực.


Vô Thần Đỉnh - Chương #14