Biến Hóa


Người đăng: hieu03052002

Đọc xong di bút của Càn Khôn Thiên, Phương Ngạo Thiên nhìn lại cái bình nhỏ
trên tay bức tượng, năng lượng kì lạ từ chiếc bình liên tục tỏa ra. Thầm suy
nghĩ một hồi, Phương Ngạo Thiên quyết định, hắn có Vô Thần Đỉnh, hắn vốn không
cần sự hỗ trợ của cái gọi là Hồng Hoang Chi Thủy kia, tốt nhất nên để cho
Phương Nhi sử dụng.

Quyết định này của hắn đã tạo nên một cường giả của nhân loại, người mà sau
này một mình đánh tan thập đại ma tướng, được xưng tụng như một nữ thần, Băng
Thiên Tiên Nữ, Phương Nhi.


Hai năm sau,

Phương Nhi, muội luyện kiếm đến đâu rồi, Phương Ngạo Thiên vừa nói vừa đắc ý
tung hứng miếng tinh thiết trên tay.

Sau khi hắn cho Phương Nhi phục dụng ba giọt Hồng Hoang Chi Thủy, kết quả thật
bất ngờ, từ một ngươi kinh mạch dị biến, Phương Nhi như lột xác, biến thành
một người khác. Khả năng câu thông thiên địa của nàng vô cùng đáng sợ, mỗi lần
nàng luyện công, nơi nàng ngồi như trở thành một cơn lốc, năng lượng trong
thiên địa điên cuồng tập trung, cảnh tượng cực kỳ khoa trương.

Hắn cũng bất ngờ phát hiện, Phương Nhi cũng chính là một trong Ngũ Hành Nhân
mà Càn Khôn Thiên đề cập tới, năng lượng của nàng thuộc Băng hệ, cũng không
hiểu vì năng lượng đó hay không mà Phương Nhi càng lúc càng băng lãnh, khí
chất nàng cũng thay đổi rất lớn. Từ một cô bé lem luốc trước kia trở thành một
thiễu nữ diễm lệ, mày ngài, mắt phượng, thân hình nảy nở.

Phương Ngạo Thiên cũng đã truyền cho nàng một bộ công pháp, tên là Băng Thiên
Phá Toái, Băng Thiên Phá Toái là một trong Ngũ Hành công pháp mà Càn Khôn
Thiên để lại dành cho Ngũ Hành Nhân.

Băng Thiên Phá Toái công pháp vô cùng băng lãnh, đại thành có thể đóng băng cả
biển rộng, khi đạt tới đẳng cấp Pháp Thần thì khiến đại địa đóng băng cũng chỉ
là giơ tay nhấc chân.

Với sự trợ giúp của ba giọt Hồng Hoang Chi Thủy, nàng tu luyện cũng cực kỳ
khủng khiếp, chỉ trong một năm đã luyện tới tầng ba, Băng Đống Thiên Địa, nếu
so sánh với cấp bậc bên ngoài thì nàng hiện tại đã có thực lực tương đương với
một Pháp Hoàng sơ giai, cộng thêm coong pháp Băng Thiên Phá Toái, nếu dốc sức
nàng cũng có thể liều một trận với Pháp Hoàng đỉnh phong.

Phải biết rằng, thập đại môn phái trên đại lục, Pháp Hoàng luôn được trọng
vọng, ở Quỷ Tông, tứ đại Trưởng Lão cũng chỉ có thực lực Pháp Hoàng đỉnh phong
mà thôi.


  • Đại ca, muội cảm thấy tu vi dường như không tiến triển được nữa…
    Phương Nhi âu yếm nhìn Phương Ngạo Thiên


  • Huynh cũng vậy, Âm Dương Càn Khôn pháp quyết cũng đã tới bình cảnh, có lẽ
    để đột phá cần phải có cơ duyên mới được.
    Hắn tiếc nuối thở dài….


  • Nhưng báo cho muội một tin mừng, huynh đã thành công khống chế ba ngàn Tinh
    Kim Thiết, theo như Càn Khôn Pháp Quyết, huynh đã bước vào Lưỡng Nghi cảnh
    giới trong ngũ đại cảnh giới của trận pháp cũng đã có thể khống chế Khốn Thần
    Trận. Thêm vào vài điểm huynh nghĩ ra, muốn vây khốn một Pháp Vương thì không
    có gì khó khăn.
    Hắn mỉm cười đầy gian tà.


Chợt nhớ ra cái gì đó, Phương Ngạo Thiên nhìn Phương Nhi nói:


  • Muội muội, đáng lẽ ta định tu luyện ở đây thêm một năm, nhưng chúng ta gặp
    bình cảnh quá nhanh, có lẽ cần phải ra ngoài. Trong một năm nay, ta đã phát
    hiện một thông đạo thông lên mặt đất.

Phương Nhi nhu thuận gật đầu, đối với vị ca ca này, nàng luôn luôn ủng hộ hắn,
dù hắn làm gì đi chăng nữa.

Sau khi chuẩn bị tất cả, Phương Ngạo Thiên cùng Phương Nhi theo thông đạo ra
khỏi sơn cốc. Trước khi rời đi, Phương Ngạo Thiên cũng không quên bố trí một
trận pháp bảo vệ cửa động rồi ngụy trang cẩn thận, hắn không muốn có người tới
đây quấy rầy sư phụ hắn.

Thông đạo thông ra ngoài nằm giữa một cánh rừng, phỏng chừng đây chính là khu
rừng phía trên núi sau Quỷ Tông, hắn cùng Phương Nhi thảnh thơi cất bước.


  • Grao` !!!!
    Tiếng gầm rút rung chuyển rừng cây chợt vang lên, Phương Ngạo Thiên nhíu mày
    nhìn về phía tiếng gầm phát ra rồi nắm tay Phương Nhi chạy về phía đó.

Đến một bãi đất trống giữa rừng, hắn thấy một quái thú đầu sư tử đuôi rắn,
trên người phủ một lớp vảy màu hoàng kim bóng loáng đang giao chiến với một
con thú nhỏ nhìn như con cáo, lông trắng muốt, vô cùng xinh đẹp.

Con thú nhỏ mặc dù thể hình bất lợi nhưng vô cùng nhanh nhẹn, nó chạy quanh
thân hình quái thú cực nhanh, thỉnh thoảng lợi dụng con sư tử kia sơ ý lại vồ
tới một trảo. Nhưng lớp lân giáp trên người quái thú quá cứng rắn, vốn không
thể phá vỡ.


  • Đại ca,
    Phương Nhi nhìn Phương Ngạo Thiên


  • Đại ca, muội muốn con cáo nhỏ kia, nó thật đẹp !!!


Phương Ngạo Thiên mỉm cười, gật đầu.

Hắn chỉ một ngón tay về phía con sư tử, từ ngón tay của hắn, một tia sáng hỗn
độn lóe lên đâm thẳng vào đầu con sư tử.

Quá bất ngờ vì bị đánh lén, con sư tử không kịp phản ứng bị Dung Kim Chỉ xuyên
thủng não bộ chết không kịp kêu lên tiếng nào.

Con cáo nhỏ lúc này cũng giật mình, hoảng hốt muốn chạy.


  • Muốn chạy ?
    Phương Nhi tinh nghịch cười


  • Tỏa
    Bàn tay Phương Nhi phát sáng, một chiếc lồng băng đột nhiên ngưng tụ xung
    quanh con cáo nhỏ, con cáo liên tục cào xé nhưng vô phương thoát khỏi cái
    lồng. Biết không thể thoát, nó ủ rũ nằm xuống kêu chi chi liên hồi.


Phương Ngạo Thiên tiến tới, nhìn xác con ma thú sư tử, thân hình khổng lồ của
con ma thú bê bết máu, hắn cười gằn rồi giơ tay chém mạnh vào đầu con vật, một
đạo đao phong từ tay hắn tích tụ xẻ đôi đầu quái vật, lộ ra tinh hạch màu đỏ
như lửa.

Phương Ngạo Thiên cầm viên tinh hạch thu vào túi, sau đó quay lại nhìn Phương
Nhi, lúc này nàng đang thích thú nhìn con cáo nhỏ.


  • Ngươi, tiểu quỷ, nằm yên cho ta.

Con cáo nhỏ dường như hiểu được liền nằm yên mặc cho nàng bế lấy. Có lẽ nó
cũng biết rằng, nếu nàng muốn giết nó thì chỉ đơn giản như giơ tay mà thôi.

Vuốt ve bộ lông trắng của con cáo nhỏ, Phương Nhi mỉm cười, lúc này nhìn nàng
như một tiên nữ đang chơi đùa với sủng vật, nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt
đẹp như tranh vẽ, thân hình yểu điệu với những đường cong mê người khiến
Phương Ngạo Thiên ngây như phỗng ngắm nhìn.


  • Đại ca…..đại ca….

Phương Ngạo Thiên bừng tỉnh:


  • Phương Nhi, muội đạp quá


  • Đại ca thật xấu
    Phương Nhi đỏ mặt quay quay đi.


Phương Ngạo Thiên cười xòa, rồi nhìn lại xác con sư tử, mặc dù không có kiến
thức gì về ma thú, nhưng hắn cũng biết, mỗi ma thú trên người đều là bảo vật,
con ma thú này tinh hạch có năng lượng rất nồng đậm, hẳn cũng là một ma thú
cấp 6 trở lên, xương cốt, lớp vảy kia hẳn rất có giá. Hắn ngay lập tức phất
tay, thu xác ma thú vào Vô Thần Đỉnh.

Sau hai ngày, hai người rời khỏi khu rừng.

Trên đường đi, hai người cũng bắt gặp một số ma thú cản đường nhưng căn bản họ
không để vào mắt. Chỉ duy nhất một lần, một con ma thú mãng xà cấp bảy trong
lúc điền cuồng quật đuôi trúng Tiểu Bạch (con cáo nhỏ của Phương Nhi) khiến
cho Phương Nhi, phát động Băng Thiên Càn Khôn khiến con ma thú bị đông cứng
như một tảng băng rồi một kích đánh nát. Sự băng lãnh khủng khiếp của Phương
Nhi lúc ấy khiến cả Phương Ngạo Thiên cũng rùng mình, hắn thầm nghĩ, ngoại trừ
hắn ra, có lẽ bất kì ai vô phúc khiến Phương Nhi tức giận cũng sẽ nhận lấy hậu
quả thảm khốc…..


  • Phương Nhi, còn mấy ngày nữa Quỷ Tông sẽ khai mở Quỷ Môn Quan, chúng ta
    cũng nên tham dự một chút. Ta muốn xem, mười tám tầng địa ngục khủng khiếp tới
    cỡ nào.

Phương Ngạo Thiên biết rằng, với thực lực của hắn hiện tại, về ma pháp có thể
coi là một Pháp Vương tiêu chuẩn, về thân thể sau ba lần tôi luyện đã không
thua gì Vương cấp chiến sĩ, nhưng cái hắn cùng Phương Nhi vô cùng thiếu chính
là kinh nghiệm. Hai người mặc dù đã có thể coi là cường giả nhưng lại chưa
từng kinh qua chiến đấu, chỉ có thông qua sinh tử quyết đấu mới có thể chân
chính trở thành cường giả được.

Phương Nhi khẽ gật đầu, nàng luôn là như vậy, luôn nghe lời hắn vô điều kiện,
luôn làm theo ý hắn.


Vô Thần Đỉnh - Chương #13