Người đăng: hieu03052002
Quái mãng như một tia chớp vụt tới, Phương Ngạo Thiên theo bản năng ôm chặt
lấy Phương Nhi rồi ngất lịm. Trước khi ngất đi, Phương Ngạo Thiên mơ hồ cảm
thấy Vô Thần Đỉnh nhích động….
Khi tỉnh dậy, Phương Ngạo Thiên thấy mình đang nằm trong một hang động, hắn và
Phương Nhi bị con quái mãng quấn chặt, không biết vì lí do gì, con quái mãng
hiện tại đã chết, thân thể nát bét, dường như nó bị rơi từ trên cao xuống.
Cố gắng nén đau, Phương Ngạo Thiên đẩy mạnh xác quái mãng rồi lôi Phương Nhi
ra, cô bé quá hoảng sợ ngất đi nhưng may mắn thân thể không bị tổn thương.
Phương Ngạo Thiên định thần rồi bắt đầu quan sát xung quanh, hắn phát hiện đây
là một vực ngầm, không hiểu vì lí do gì con quái mãng lại rơi xuống. Nhất định
có gì đó xuất hiện, khiến nó hoảng sợ quá mức rồi điên cuồng lao xuống địa vực
bất kể sống chết.
Chủ nhân, xin lỗi…..là tại ta
Một tiếng nói vang lên trong đầu Phương Ngạo Thiên…
Tiểu Kim ? là ngươi cứu ta ?
Đúng thưa chủ nhân, ta kịp tỉnh lại lúc nguy cấp, thấy con quái mãng há
miệng định nuốt hai người, nên phát ra uy áp để dọa nó. Dù sao ta là thần
long, còn nó chỉ là một con tiểu trùng nhãi nhép. Ai…..nếu không phải ta chưa
khôi phục, con rắn nhỏ đó còn chưa đủ để ta điểm tâm….
Rắn nhỏ…..Phương Ngạo Thiên nhìn cái xác khổng lồ của quái mãng, toát mồ hôi
hột. Thần Long đúng là Thần Long.
Nhưng tại sao ta lại ở đây ?
A….xin lỗi chủ nhân, con rắn nhỏ đó gặp uy áp của ta quá sợ hãi đâm đầu
xuống vực….không phải ta cố ý.
…….
Cũng may lúc lao xuống vực, con rắn vẫn quấn chặt Phương Ngạo Thiên đang ôm
Phương Nhi, khi rơi xuống, vô tình chính thân thể to lớn của nó lại trở thành
tấm đệm, tránh cho hắn một kiếp…
Nói xong Tiểu Kim chợt im bặt…
Không có tiếng trả lời, hắn định thần kiểm tra một chút thì thấy Tiểu Kim đã
lại chìm vào giấc ngủ, có lẽ do chưa bình phục đã miễn cưỡng sử dụng uy áp
khiến nó tổn thương không nhỏ.
Phương Ngạo Thiên quay lại lay lay Phương Nhi
Sau một lúc, cô bé chậm rãi mở mắt, trong mắt vẫn còn ánh lên sự sợ hãi.
Ca ca, chúng ta đang ở địa ngục ư ?
Nha đầu ngốc, chúng ta vẫn còn sống, muội có sao không ?
Phương Nhi lắc lắc đầu, đứng dậy phủi quần áo rồi tròn mắt nhìn xung quanh.
Ca, chúng ta đang ở đâu vậy ?
Chúng ta bị rơi xuống một hang động ngầm dưới đất.
Phương Ngạo Thiên ngán ngẩm trả lời.
Phải nhanh chóng tìm đường ra, nếu không sớm muộn cũng chết ở nơi này. Không
biết trong này còn có quái vật gì nữa hay không, Tiểu Kim lúc này đã ngủ say,
nếu gặp quái thú lần nữa rất nguy hiểm. Mặc dù có Thần Đỉnh, nếu nguy cấp có
thể chui vào, nhưng cứ ở trong Thần Đỉnh cũng không phải là biện pháp.
Nghĩ tới đây, Phương Ngạo Thiên kéo tay Phương Nhi, bắt đầu mò mẫm đi tới. Hắn
cùng Phương Nhi len lỏi khắp các ngõ ngách, dựa theo sự lay động của nguồn
năng lượng kì lạ kia mà tiến sâu vào trong hang.
Đi được khoảng nửa dặm, hang động chợt xuất hiện ánh sáng, lòng hang cũng rộng
ra, cực kỳ bằng phẳng, Phương Nhi và Phương Ngạo Thiên rốt cuộc thoát khỏi cái
hang ngầm, tiến vào một sơn cốc.
Sơn cốc rộng chừng mười mẫu, trong sơn cốc có một ít cây quả, lại có một dòng
suối ngầm chảy ngang qua. Phương Ngạo Thiên thoáng mừng rỡ, mặc dù chưa thể
kiếm được lối thoát ra ngoài, nhưng ở đây ít nhất cũng có cái ăn cái uống,
không lo chết đói. Hắn lập tức kiếm một ít quả cây rồi bố trí một chỗ cho
Phương Nhi nghỉ ngơi, sau đó tự mình đi một vòng quanh sơn cốc, khi đi ngang
một vách đá rêu phong mọc dày, Phương Ngạo Thiên chợt cảm giác khác thường,
năng lượng ở đây đặc biệt kì lạ, hắn cạo lớp rêu trên vách đá phát hiện một
hàng chữ cổ mờ mờ.
Càn Khôn Động Phủ !!!
Bên dưới có một ấn ký hình bàn tay, Phương Ngạo Thiên tò mò áp bàn tay hắn vào
ấn ký, thật không ngờ lại vừa như in. Ấn kí trên vách đá đột nhiên lún xuống
một chút, toàn bộ vách đá trước mặt chuyển động ầm ầm lộ ra một cánh cửa đá.
Phương Ngạo Thiên tò mò tiến vào trong động phủ, phát hiện bên trong rất rộng
rãi, ngăn nắp trông như một điện phủ chạm khắc bằng đá.
Giữa động phủ có chạm khắc bức tượng một lão nhân uy nghiêm, tay trái cầm một
thành kiếm, tay phải nâng một chiếc bình nhỏ.
Ở vách động bên trái có vài hàng chữ nhỏ khắc trên vách đá. Sau khi đọc qua,
hắn mới hiểu, đây chính là Càn Khôn Động Phủ do một thái cổ cường giả khi tọa
hóa sáng tạo, lão tên là Càn Khon Thiên, càng bất ngờ hơn, Âm Dương Càn Khôn
pháp quyết mà hắn tu luyện chính là do vị cường giả này sáng tạo ra.
Hắn tiếp tục lần mò, đọc di bút của Càn Khôn Thiên.
“Hậu nhân, ta, Càn Khôn Thiên, là một trong thập đại cường giả của Thần Giới,
sau trận chiến Thần Ma khốc liệt, nguyên khí của ta đã tổn thương nặng nề. Nếu
không phải vì thể chất của ta trời sinh khiếm khuyết, nếu không phải vì tự mãn
nhất thời, không chuyên tâm tu luyện Âm Dương pháp quyết thì ta cũng sẽ không
bại dưới tay Ma Đế mà phải lưu lạc trầm luân. Hậu nhân, ngươi đọc được di bút
của ta, cũng là có duyên, Âm Dương Càn Khôn pháp quyết ta khắc trên vách động
bên phải, ta còn để lại cho ngươi ba giọt Hồng Hoang Chi Thủy, đồng thời cũng
để lại pháp quyết tu luyện Ngũ Hành Càn Khôn trận, đây là trận thế mà trước
khi tọa hóa ta ngộ ra, nếu ngươi có thể kiếm được ngũ hành nhân, kết hợp với
ngươi làm tâm trận thì có thể luyện thành, trận thế này ta chưa từng thử qua
nhưng dám chắc uy lực của trận sẽ không dưới Ngũ Hành Trận, thậm chí còn mạnh
mẽ hơn nhiều.
Sau khi xuất thế, ngươi hãy đi tới phương bắc, tận cùng của Phi Long Sơn, nơi
đó có hậu nhân của ta, trước đây để bảo vệ hậu nhân thoát khỏi Thần Ma Chi
Chiến, ta đã hạ một kỳ trận phong ấn toàn bộ môn phái. Ngươi tới đó, giải khai
phong ấn, giải thoát cho hậu nhân của ta, một lần nữa trùng hưng Càn Khôn
Phái.
Trước khi tọa hóa, ta cũng đã dùng tận tinh lực để cố gắng phán đoán, ta tính
ra được, sau khi ngươi tiến vào nơi này, thì chỉ hai mươi năm sau, Ma Đế sẽ
trùng sinh, một lần nữa quật khởi gây họa nhân gian.
Hãy lãnh đạo Càn Khôn Phái, sửa chữa sai lầm của ta năm xưa, một lần nữa dương
oai trong Thần Ma chi chiến.
Hãy nhớ kỹ, phải luyện thành đệ ngũ tầng Âm Dương Càn Khôn Pháp Quyết: Sinh
Sinh Bất Diệt, đồng thời phải thu thập được ngũ hành thần kim, luyện chế ngũ
hành chi kiếm, phối hợp với pháp quyết Sinh Sinh Bất Diệt so tài với Ma Đế,
rửa hận cho Càn Khôn Phái.
Càn Khôn Thiên di bút “