Đây Không Phải Là Ngôn Tình ....


Người đăng: cry.alonexxx@

Trần Thanh nhìn nơi đó lão giả vẫn còn lải nhải lải nhải . Hơi điên tiết, nếu
không phải lão là ông nội Thiên Vy, hắn đã xông lên đá gãy răng cho ổng về
húp cháo rồi ....

- Ông lão - Trần Thanh ngắt lời ông ta - Có chuyện gì thì nói đi, không cần
quanh co lòng vòng như thế, người tập võ, là nên đối diện thẳng thắn mới mọi
việc . -

Ông lão giật mình nhìn Trần Thanh, mắt sáng lên, như có điều ngộ ra . Một
lúc sau, ông ấy thở dài, hỏi :

- Thật là !! ....Ngươi tu vị là gì ? Ta hoàn toàn không thể phát hiện ra tu
vị của ngươi !! - Ông lão nhìn chằm chằm vào Trần Thanh.

- Tuyệt đỉnh cao thủ sơ kì đỉnh phong - Trần Thanh cười cười nhìn ông lão -
Tu vị của ông cao lắm à ??? -

Sững sờ, ông lão nghe được Trần Thanh một lời nói ra tu vị của mình . Dù đã
chuẩn bị tâm lý, nhưng ông lão vẫn giật mình rung động :

- Đúng là .... biến thái .... -

-Này này này !!! Dừng ngay cái giọng điệu ấy - Trần Thanh xạm mặt lại, sát khí bốc lên - Có chuyện thì nói ngayyyy !!!! -

- Người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn - Ông lão như tiếc hận thở dài ,
nhìn đến khuôn mặt sắp sửa tỏa ra sát khí của Trần Thanh, ông lão nói ngay :

-Ta tên Trần Khánh Thiên !! Ông nội của Trần Thiên Vy, người mà tối hôm qua ngươi chở đi chơi ... cũng là lão gia chủ của Trần Gia !!.

Một luồng khí thế uy nghiêm từ người ông lão bốc lên . Trần Thanh không phản
ứng thế nào, nhàn nhạt dội cho ổng một chậu bọt dập lửa :

- Thì sao ? -

Lập tức ông lão xì hơi, quay về phía Trần Thanh : - À hì hì hì, cháu có muốn
lấy cháu gái ông hông ? Cháu ông hơi nhỏ tuổi nhưng quốc sắc thiên hương đảm
bảo không ai bằng !! -

Trần Thanh mém chút vấp té, mặt kinh ngạc nhìn ông lão . Một lúc lâu sau ,
hắn mới hoàn hồn, vẫy tay trả lời :

- Để 2 năm nữa rồi tính !! -

- 2 Năm ??? - Trần Khánh Thiên nhìn Trần Thanh bằng ánh mắt kì dị - Ngươi
cũng là đủ biến thái a !! 2 năm nữa công chúa nhà ta mới 14 tuổi -

- Cút !!!!!!!!!!!!! - Trần Thanh gào rống.

....

...

..

.

Bước vào phòng mình, quẳng cái cặp lên giường, Trần Thanh mắt nghĩ mông lung
.

Đúng như hắn dự đoán, Thiên Vy là một tiểu thư gia tộc lớn . Chắc là một gia
tộc ẩn thế nào đó tại Việt Nam.

- Trần Gia sao ??? - Trần Thanh lẩm bẩm, là cô nhi, hắn cũng mong một ngày
nào đó có gia đình của mình, ngẫm tên của mình và những người gặp gần đây ...
sao toàn họ Trần không nhỉ ....

Trần Thanh lắc đầu cười cười . Nhắm mắt lại ngủ ....

Đã lâu lắm rồi hắn chưa tĩnh tâm hoàn toàn đi ngủ đây ....

....

...

..

Grrrr ... Sau tất cả ... mình lại trở về với nhau ... grrrrr ....

Tiếng chuông điện thoại Trần Thanh vang lên trong căn phòng tăm tối, kèm với
từng tiếng tắt mở . Trần Thanh choàng mắt tỉnh dậy . Nhìn lê n đồng hồ, là
12h !!

Trần Thanh cầm lên điện thoại, là Bảo Trân . Đồng tử Trần Thanh co rút lại ,
vội vàng nghe máy.

- Hu hu hu ... anh ơi ... hu hu - Tiếng khóc nức nở của Bảo Trân vang vọng
lên trong điện thoại.

Trần Thanh run rẩy cả người, vội vàng hỏi : - Trân, em làm sao ? Trân, em
sao vậy ? Đừng khóc, bình tĩnh nào em !!! -

- Hu hu hu ... - Tiếng khóc của Bảo Trân không ngừng vọng ra từ trong chiếc
điện thoại, không ngừng ....

Vội vàng, Trần Thanh vừa thấp giọng an ủi, vừa chạy ra khỏi phòng mình.

Bên ngoài, mưa tầm tã, sấm sét đùng đùng . Trần Thanh mặc kệ, vận chân khí
phóng vun vút trong làn mưa.

Đáng ra, Trần Thanh người sẽ không ướt vì chân khí hộ thể . Nhưng vì mưa gió
tầm tã, sấm chớp gây tiếng động hỗn loạn, Trần Thanh phải tập trung cùng với
tụ âm thành tiếng để tiếp tục nói chuyện với Bảo Trân.

Chân hắn tụ tập chân khí ,không tiếc tiêu hao phóng vút đi trong làn mưa ....

- Quận tư - Trần Thanh nhón chân phóng lên một nóc nhà - Năm phút, được !!
Nhanh hơn nào !! -

....

...

..

.

Bảo Trân nước mắt đầm đìa, lòng đau như cắt ( ê, hình như sai sai : TG ) .
Nàng chỉ biết khóc với điện thoại, nàng không dám nói gì với Trần Thanh, chỉ
biết ôm gối khóc, tắt chiếc điện thoại cảm ứng đời mới nhất của nàng, quăng
vào một góc.

Ôm gối, che kín mặt, nước mắt nàng vẫn chảy . Nàng không muốn đi học, nàng
không dám nhìn mặt Trần Thanh nữa.

Bỗng nhiên, tiếng động lạ vang lên * Cốc cốc cốc *, Bảo Trân giật mình ,
nàng nhớ tới những cuốn truyện ma nàng đọc.

Nàng nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn . Trong lòng run rẩy liên tục.

*cốc cốc cốc *

Lại là ba tiếng vang lên, nàng rõ ràng, đây là từ phía cửa sổ căn phòng nàng
. Nàng sợ hãi vô cùng.

Bỗng nhiên, tiếng cốc cốc lại vang lên nhịp điệu, rõ ràng là bài hát cũ kỹ
Dành Cho Em của Hoàng Tôn vài chục năm trước mà Trần Thanh thường hay hát
cho nàng nghe.

Nàng mở mắt ra, chỉ trong chốc lát, ánh mắt nàng nhòe đi, bật dậy, vội
vàng lao về phía cửa sổ.

Trên cửa ... là Trần Thanh.

Hắn bám vào thanh đòn ngay phía cửa sổ, chân đạp mái tầng trệt. Nước mưa xối
xả đánh vào người hắn, trượt lên khuôn mặt hắn ướt đẫm.

Người hắn đã không còn một chút khô ráo, sũng nước, nhỏ giọt.

Hắn vì cấp tốc đến nhà của Bảo Trân, không tiếc rẻ chút nào nội lực, phóng
phút trên không khí, không đến 10 giây hắn đã đến nơi ... đánh đổi là toàn bộ
nội lực của hắn bị rút đến 99%.

Trần Thanh khuôn mặt trắng xám, đứng không vững, lung lay, nhưng hắn vẫn
bám chặt vào thành cửa sổ.

Bảo Trân mắt lệ nhòa, vội vàng gỡ mở then cửa, cho Trần thanh đi vào.

Đột nhiên, Trần Thanh giữ chặt cánh cửa . Bảo Trân không hiểu . Hắn ra hiệu
cho nàng đi ra xa một chút.

Trần Thanh lúc này mới mở cửa . Từ hắn bước vào, cửa sổ mở ra làm cho nước
mưa cũng có đánh vào bên trong, nhưng Bảo Trân không bị ướt chút nào.

Bước vào, Trần Thanh nhìn lấy Bảo Trân với ánh mắt đầy yêu thương :

- Em .... ổn ..... anh .....an ....tâm rồi !!! -

Hắn ngã gục xuống, chân khí tiêu hao quá nặng, Trần Thanh không chống nổi
nữa.

Mưa .... vẫn đang tầm tã ....

Mắt Bảo Trân nhạt nhòa, vội vàng tiến lên, không nề hà, ôm lấy cả người ướt
sũng nước của Trần Thanh.

....

Đêm .... dài .....

.....

......

.......


Võ Thần Dạo Chơi Nhị Thứ Nguyên - Chương #29