Người đăng: cry.alonexxx@
Chỉ vài phút sau, đầu óc Trần Thanh thanh tỉnh lại, hắn thở dài trong lòng :
- Khốn nạn .... hiện đại linh khí hao mòn, kể cả nửa bước phá toái cũng hồi
phục không kịp lượng tiêu hao ... !! -
Kiểm tra lại ít ỏi lượng chân khí khôi phục từng bước một, Trần Thanh khó
chịu trong lòng . Hắn mở mắt ra, nhìn trước mặt khuôn mặt hoa lê đái vũ ,
lòng hắn như đao cắt.
Ngồi dậy, dùng ít ỏi chân khí còn lại hong khô đi quần áo cùng chăn nệm của
Bảo Trân . Hắn ôm lấy Bảo Trân, nhẹ giọng :
- Được rồi ,đừng khóc mà !! Ngoan đừng khóc !!! Con mèo mướp à, ngoan nè ...
có anh đây rồi.
Bảo Trân chui vào lòng Trần Thanh, khóc rấm rứt, không để ý quần áo hắn đã
khô ráo từ lúc nào.
Một hồi lâu sau, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, nói vô cùng
quyết liệt :
- Em sẽ không bao giờ rời xa anh . Dù là ai cũng không thể ngăn cản điều đó
!!! -
Trần Thanh vuốt má nàng, nhẹ nhàng mỉm cười : - Đồ ngốc, không thể nào . Dù
là ai cũng không làm được điều đó vợ à !! -
Bảo Trân mắt rưng rưng nhìn hắn ,đôi mắt hơi nước long lanh . Trần Thanh kiềm
lòng không được, nhẹ nhàng đưa khuôn mặt mình lại gần nàng.
Mặt Bảo Trân ửng đỏ, nhắm mắt lại, đôi môi ngẩng lên … chờ đợi.
Nhẹ nhàng …. 2 đôi môi chạm vào nhau, cảm giác mềm mại, ngọt ngào cảm xúc
khiến cho thân thể 2 người run lên . Lưỡi Trần Thanh ngay lập tức lao vào tấn
công tận bên trong đồn địch.
Bảo Trân mặt đỏ ửng, một chốc sau đã nộp vũ khí, giải khai hàm răng, lưỡi
Trần Thanh luồn vào trong khoang miệng nàng . Chiếc lưỡi đó quấn lấy lưỡi nàng
, cảm giác ướt át, nóng cháy khiến nàng dần dần lạc lối.
Trần Thanh hai tay “Như một thói quen” chạm vào bộ ngực sữa của Bảo Trân ,
thân thể nàng run lên, thở gấp trong khoang miệng.
Trần Thanh đôi tay điêu luyện, Trong Nhu Có Cương Trong Cương Có Nhu cảnh
giới được Trần Thanh xử xuất xuất thần nhập hóa . Đặc biệt hắn chăm sóc kỹ
nhất nơi hạt đậu đỏ nảy mầm, cày xới liên tục.
Cảm giác tê dại nơi đầu ngực truyền tới, Bảo Trân bây giờ chỉ nằm vào người
Trần Thanh, không còn một xíu sức lực nào cả, thỉnh thoảng một vài tiếng
ưma thoát ra khe khẽ từ đôi môi béo mập của nàng.
Trần Thanh dục hỏa trong lòng bốc lên, nhưng rồi nhìn khuôn mặt nàng, dù đã
ửng đỏ sau một thoáng kích tình, vẫn còn lưu lại nơi đó một ít nước mắt.
Trần Thanh đau lòng . Ôm lấy Bảo Trân, bế bổng lên giường nàng . Chính mình
thì ôm nàng từ sau lưng, bao phủ cả người nàng bằng hơi ấm.
-Vợ nè !! – Trần Thanh nhẹ giọng bên tai Bảo Trân – Cho chồng biết có chuyện gì đi !! –
Bảo Trân được Trần Thanh ôm lấy, khuôn mặt hưởng thụ, dựa vào ngực hắn, do
dự.
Trần Thanh xoa đầu nàng : - Không sao đâu !! Cứ nói đi rồi 2 vợ chồng mình
cùng tìm cách !! –
Bảo Trân cuối cùng cũng không còn do dự, kể hết ra.
Thì ra, Bảo Trân là con trai của Trần Vĩnh Viễn, em ruột của TrầnVĩnh Sơn.
Trần Vĩnh Sơn hiện tại là gia chủ của Trần Gia, còn Trần Vĩnh Viễn thì quản
lý kinh tế gia tộc.
Nói đến, thương nhân đầu óc, Trần Vĩnh Viễn muốn gả thông gia Bảo Trân cho
một người nào đó có vẻ quyền cao chức trọng gì đó, khiến cho Bảo Trân gay gắt
đối chọi với Trần Vĩnh Viễn, dẫn đến bị ba nàng cấm túc . Cuối cùng, Trần
Vĩnh Viễn còn thông báo, ngày mai mang nàng đến gặp gỡ.
Trong lúc đau buồn, Bảo Trân gọi cho Trần Thanh.
…
..
.
Trần Thanh nghe xong mọi chuyện, cười cười . Nắm lấy mũi Bảo Trân kéo nhẹ:
-Đồ ngốc !!! Có chuyện thì phải nói với chồng, sao lại giấu hả ??? –
Bảo Trân bị kéo mũi, chun môi hờn dỗi : - Tại người ta chức cao lắm, anh làm
gì so nổi !!! –
-Chức ?? Hắn là gì ? – Trần Thanh nhíu mày.
-Em cũng không biết !! – Bảo Trân lắc đầu – Nhưng nghe nói là thiên tài học võ của Việt Võ Minh thì phải !!! –
-Đệt – Trần Thanh cười méo xệch – Lại là cái lũ đó ???? –
Bảo Trân nghi hoặc nhìn Trần Thanh : - Anh biết cái Minh đó ? –
Ừ !! – Trần Thanh gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói với Bảo Trân : -Vợ
đừng sợ, chồng có bí mật, ngày mai dẫn chồng đi theo đi !! Mọi chuyện kết
thúc, chồng sẽ kể hết cho vợ !! –
Bảo Trân mắt nhìn Trần Thanh, cảm nhận tình yêu thắm thiết nồng cháy từ trong
đôi mắt hắn . Nàng mỉm cười gật đầu, nở nụ cười hạnh phúc, ôm chặt eo Trần
Thanh.
Trần Thanh ôm lấy nàng, đôi mắt nhìn lên trần nhà, xuất thần.
…..
….
…
..
.
Sáng sớm, Sáu giờ, Trần Thanh bật điện thoại lên :
-Alo ! Lớp trưởng hả, tui nghỉ hôm nay nghen, nói cô dùm, bye !! –
Và cúp điện thoại …..
…..
….
…
..
.
Sau đó, hắn khởi động khinh công ,thong thả chạy đi.