Chương 159: Huyên sĩ trung cấp Diệp Bạch.



Chính là hoàng giai đỉnh cấp công pháp đó, mau ra tay đi.



Ở dưới đài, mọi người nhìn hai người đứng đối diện nhau. Lúc này sắc mặt cảu Diệp Yến Huyền trở nên trắng bệch, mà Diệp Hiển lại lạnh nhạt thong dong, bảo trì tư thế của Bất Động Minh Vương Huyễn, hai người ai cũng không động thủ trước. Nửa ngày trôi qua, không hề có dấu hiệu giao chiến, lúc này không ít người bắt đầu kinh hô lên.



Trên trán Diệp Yến Huyền mồ hôi lạnh toát ra càng nhiều, mà Diệp Hiển vẫn đứng nguyên tại chỗ, lộ ra một tư thế thâm trầm. Hắn hiện tại là huyền khí tầng thứ chín hạ đoạn, đối đấu với huyền khí tầng thứ mười trung đoạn.



Vì hắn che giấu thực lực cho nên tất cả mọi người đều bỏ quên hắn. Hắn có đột phá tầng thứ chín, tiến lên tầng thứ mười hay không cũng không ai biết rõ.



Dưới đài không ít người há hốc mồm, một câu cũng không nói nên lời.



Cho tới nay, Diệp Hiển đã đạt tới Huyền khí tầng thứ chín hạ đoạn, bất kể hắn tu luyện thế nào huyền khí cũng không thể gia tăng thêm một phần nào nữa. hôm nay hắn lại đột phá, phải chăng hắn đã khôi phục lại danh hào thiên tài của mình?



Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều biết rõ thắng bại đã phân. Diệp Hiển tuy chỉ có huyền khí tầng thứ chín hạ đoạn nhưng thực lực bày ra ép đến mức Diệp Yến Hiền không thở nổi. Diệp Hiển bắt đầu kêu lên một tiếng, ngực của hắn phập phồng, tựa hồ như là có một lực vô hình áp chế, vô cùng cường đại, khi một người đã áp chế đối phương thì thắng bại dường như đã định.



Quả nhiên, Diệp Yến Huyền cố gắng nhúc nhích thân thể, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể giống như bị xé nát vậy. Hắn nhìn xung quanh, phảng phất không nhìn thấy gì, có một luồng khí lớn bao phủ, không cách nào mở miệng. Hắn đem hết khí lực của bản thân, cuối cùng mới hướng về phía Diệp Hiển mà nói được một câu:



- Ta nhận thua.



Ở dưới đài lặng im một hồi. Diệp Yến Huyền cúi đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt của mọi người, Diệp Hiển cũng cảm thấy bất ngờ.



Tuy nhiên, đối phương đã nhận thua thì hắn cũng thu hồi Bất Động Minh vương quyết lại mà thản nhiên nói:



- Đã nhận thua thì ta không cần động thủ phải không?



- Không cần!



Diệp Yến Huyền lúc này mới phát hiện ra áp lực bốn phía toàn thân của mình đã biến mất, toàn thân trở nên nhẹ đi. Hắn biết rằng mình không phải là đối thủ của Diệp Hiển, cho nên lập tức xuống đài. Chỉ là khi xuống, trong mắt của hắn đã có một vẻ oán độc mà không ai nhìn thấy.



Toàn trường xôn xao, tất cả mọi người đều không tưởng tượng nổi, ở trước trận đấu, bọn họ tưởng rằng chỉ một hai chiêu là Diệp Hiển không chi trì nổi là sẽ bị đánh bại, tìm Diệp Yến Huyền mà đấu rõ ràng là việc làm ăn no rỗi việc, không ngờ kết quả lại ngoài dự tính. Dĩ nhiên, Diệp Yến huyền đã nhận thua, thực lực của Diệp Hiển tuy chưa hiển lộ ra những cũng đã khiến cho mọi người phải chấn kinh.



Huyền khí tầng hứ mười trung đoạn, hoàng giai đỉnh cấp công pháp.



Đây chính là Diệp Hiển mà trước kia bọn họ biết sao, tại sao từ một người chỉ đạt tới tầng thứ chín hạ vị mà giờ khắc này đã đạt tới mức này?



Diệp Hiển, không còn là Diệp Hiển trước kia nữa, Diệp Hiển hôm nay đã hào quang vạn trượng, khiến mọi người phải chói mắt.



Mà Diệp Hiển thì vẫn bảo trì vẻ bình thản như cũ, vừa rồi hắn lên đài, ở phía dưới truyền tới từng hồi chê cười mắng nhiếc tuy nhiên bây giờ chỉ còn lại thanh âm sợ hãi và hâm mộ.



Diệp Hiển lẳng lặng đi tới cái ghế mà Diệp Yến Huyền để lại, hình bóng của hắn vô cùng bình tĩnh, quật cường, lạnh lùng mà kiêu ngạo, không ai biết hắn đã đợi thời gian này bao lâu rồi.



Thấy cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người dưới đài đều ồn ào huyên náo, sau một hồi chỉ còn lại vẻ tĩnh mịch, quỷ dị.



Diệp Hiển và Diệp Yến Huyền thi đấu với nhau cũng là trận chiến thứ mười, hiện tại trận chiến này đã kết thúc.



Sau trận chiến của Diệp Hiển và Diệp Yến Huyền, ở dưới đài thật lâu vẫn không có ai bước lên khiêu chiến, không ai dám khiêu chiến với Diệp Hiển, bọn họ không phải là kẻ điên.



Mà Diệp Yền Huyền vốn có đủ thực lực để khiêu chiến với những người còn lại. Với thực lực của hắn cho dù thua dưới tay của Diệp Hiển thì cũng đủ tư cách chiến thắng những người khác, tuy nhiên sau khi hắn xuống đài thì đã biến mất không còn tung tích, không biết đi tới nơi nào nữa.



- Có còn người nào muốn lên đài không?



Ở trên đài, trưởng lão hét to lên, tuy nhiên mọi người vẫn không ai để ý tới lão. Những người ở dưới đài khi nhìn thấy thực lực của mười tám người trên đài thì biết mình còn thua kém nhiều lắm, cho nên bọn họ chủ động rút lui.



- Thật không còn ai muốn lên đài sao? Mười tám người mạnh nhất chiến thắng này ngày mai có thể tham gia cuộc Tứ Tông hội vũ, đây chính là vinh quang để tham gia cuộc chiến giành danh ngạch đi vào Tử Cảnh cốc. không ai muốn lên đài một lần sao?



Ở dưới đài không có ai lên tiếng như trước. Vị trưởng lão nhìn bốn phía, nhìn thấy dáng vẻ hững hờ của mọi người thì khẽ vẫy vẫy tay, một thanh y đệ tử tiến tới, trên đầu của hắn mang tới một đồng đỉnh, trong đỉnh có một hắc hồn hương. Lão nhìn về phía mọi người một lần rồi nói:



- Đã không có ai lên đài, vậy cũng tốt, ta cho các ngươi một cơ hội, đợi đến khi hắc hồn hương này đốt hết, vẫn không có ai lên thì trận chiến vòng loại hôm nay chính thức chấm dứt, ngày mai cuộc thi bắt đầu, danh sách mười tám người chính thức xác lập, hiện tại, thời gian bắt đầu.



Lão tiên tại nhấc lên, hỏa tinh bay lên, rơi xuống hắc hồn hương, nhất thời ốc cháy. Một phút đồng hồ sau, hắc hồn hương đã bị đốt thành tro, dưới đài vẫn không có ai lao lên.



Vị trưởng lão nhẹ nhàng đi trên đài, nói tên thanh y đệ tử cất đồng đỉnh đi, nhìn xung quanh rồi lớn tiếng tuyên bố:



- Được, đã không có ai khiêu chiến, vậy ta tuyên bố kết quả ngày hôm nay.



- Khoan đã.



Khi lão còn chưa mở miệng thì bỗng nhiên một thanh âm nhàn nhạt truyền ra từ trong đám người, mọi người theo thanh âm này mà nhìn thì thấy một bạch y thanh niên từ từ đi từ đằng sau mọi người tới.



Tất cả mọi người đều giật mình, từ từ quay đầu lại, lập tức bọn họ nhận ra đó là ai, tất cả đều kinh hô.



- Diệp Bạch.



- Diệp Bạch, cuối cùng hắn cũng đã đến.



Tất cả mọi người đều lùi ra tạo thành một lối, ánh mắt của Diệp Bạch bình tĩnh nhìn lướt qua mọi người ở tên đài, từng bước từng bước đi lên phía trước.



Trưởng lão định hô chấm dứt bị dừng lại vốn đang khó chịu nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Bạch thì biểu lộ của lão lập tức biến hóa. Luận về địa vị thì Diệp Bạch không hề ở dưới lão, luận về thực lực, thì tuy Diệp Bạch hiện tại chỉ là một Huyền sĩ sơ giai nhưng trong tương lai lực lượng của hắn nhất định sẽ tăng lên rất nhiều. Lần này cuộc chọn đệ tử tham gia vào Tử Cảnh cốc, nếu như có hắn tham gia thì nhất định sẽ lấy được một danh ngạch, đến lúc đó đừng nói là một trưởng lão nhỏ nhoi, ngay cả gia chủ Diệp Thiên Vấn nhìn thấy Diệp Bạch cũng phải cung kính, lão tự nhiên không muốn đắc tội với người như vậy. Khuôn mặt của lão lúc này đã giống như mặt trời ban trưa.



Mà ở trên đài, mọi người sau khi nghe thấy thanh âm của trưởng lão kia chấm dứt thì thở ra một hơi dài, lộ ra một vẻ vui vẻ. Với thực lực của người khác kỳ thực không thể nào đứng ở trong mười tám người mạnh nhất được. Diệp Yến Huyền bỏ cuộc, Diệp Bạch không xuất hiện, không biết là vì lý do gì nhưng đã có nhiều hơn hai danh ngạch, nếu như hai người này lên tranh đấu thì bọn họ sẽ lại bị đuổi xuống đài, vĩnh viễn trở thành kẻ vô duyên. Hiện tại trận đấu đã chấm dứt, tất cả đã xác định, ngay cả gia chủ Diệp Thiên Vấn cũng không thể sửa đổi, đúng lúc bọn họ đang lộ vẻ tươi cười thì hai chữ “Chậm đã” thốt ra giống như là một quả búa tạ nện vào trong lòng bọn họ.



Bọn họ ngẩng đầu lên thì thấy đó chính là Diệp Bạch của Diệp gia.



Hắn không phải đã biến mất sao, tại sao bây giờ lại quay trở lại? Tại sao hết lần này tới lần khác mới quay lại. Trong lòng mọi người cảm thấy hồi hộp.



Hiển nhiên, Diệp Bạch xuất hiện chắc chắn sẽ có một danh ngạch, vấn đề là ai sẽ bị đuổi ra mười tám người này, tất cả đều cầu nguyện, hi vọng Diệp Bạch không chọn mình.



Mà lúc này, Diệp Bạch đã đi qua đám người, lên tới trên đài.



Mà mấy người Diệp Khổ, Diệp Khuyết ngồi trên ghế lúc này không kìm được mà nở ra một nụ cười, hiển nhiên Diệp Bạch luôn không xuất hiện khiến bọn họ phải nghi ngờ, nhưng giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng đã tới.



Tuy Diệp Bạch một nửa là đối thủ nhưng bọn họ cũng không muốn Diệp Bạch sẽ vắng mặt trong cuộc đấu ngày mai. Dù sao bọn họ cũng là đại biểu của Diệp gia, thực lực của Diệp gia càng mạnh thì càng tốt. Diệp Bạch ở trong bọn họ chính là một cường giả hoàn toàn xứng đáng, nếu như thiếu hắn thi đấu thì đối với Diệp gia cũng là một chuyện không tốt.



Ở trên đài, vị trưởng lão kia nhìn thấy Diệp Bạch thì nở ra một nụ cười nịnh, lão đang định tới gần nói chuyện thì đột nhiên sắc lắp bắp chỉ về phía Diệp Bạch mà nói:



- Ngươi, ngươi đã đột phá huyền sĩ trung cấp?



Trên người Diệp Bạch bộc phát ra một khí tức quen thuộc mà cường đại, không phải Huyền sĩ trung cấp thì là gì?



Hắn cũng không che giấu thực lực của mình cho nên vị trưởng lão kia lập tức nhìn ra. Ở trên đài, dưới đài một số người nghe thấy vậy thì sắc mặt cũng trở nên đại biến.



Diệp Khổ, Diệp Khuyết cũng nhìn về phía Diệp Bạch. Diệp Khổ và Diệp Khuyết thì thâm trầm, Diệp Thiên Nhi thì xuyên qua lớp khăn che mặt vẫn bào trì sự bình tĩnh. Mà Diệp Bồng Lai lại khẽ nở ra một nụ cười nơi khóe miệng, ánh mắt hiện lên vẻ tán dương.



Diệp Bạch đã đột phá tới huyền sĩ trung cấp, chuyện này ở Diệp gia chính là một đại tin tức khiến cho người ở trên dưới đài phải khiếp sợ, không ít trưởng lão nghe thấy điều này cũng bất ngờ nhìn về phía Diệp Bạch.



Trung cấp huyền sĩ!


Vô Tận Kiếm Trang - Chương #157