Người đăng: PhongNhiNhiLa Càn dẫn theo Đông Phương Tình lăng không bay về Trung Châu , theo sau hai người là ba tên đệ tử của Chí Tôn Điện .
Tới Chí Tôn Điện , Đế Phong đám người đáp xuống , từ từ đi vào trong tòa cung điện màu lam . Đó chính là chỗ ở của Băng Thần .
Đông Phương Tình bây giờ mặt nàng rất đặc sắc , nàng không biết nơi đây là chổ nào mà linh khí đậm tới nổi có thể ngưng tụ thành mây .
Nếu cho nàng ở đây tu luyện, nàng dám chắc trong vòng 10 năm nàng sẽ Ngưng Anh một phần cũng do Đông Phương Tình rất tự tin vào thiên phú của mình , nhưng trong lòng bất chợt nhớ tới bóng hình Lâm Minh , nhớ tới cái nụ cười của hắn nàng bất chợt không tự chủ được cười mỉm một cái hạnh phúc . Nàng nhớ tới hắn muốn quay lại bên hắn ngay lập tức .
Nhưng lại nhớ đến lúc Lâm Minh vì giúp nàng mà bị phá đan điên , bỗng chốc trong con mắt nàng có một cổ lửa hận nhìn chằm chằm vào đám người La Càn .
Đi vào một đại điện sâu cùng đại điện có một người ngồi ngay đó , chiếc bàn và một chiếc ghế của người đó ngồi chế tạo bằng ma kim linh một loại quặng dùng để chế Tiên Khi .
Chiếc bàn chiếc ghế này được điêu khắc thành hình cửu đầu long cho thấy cái bá khí của chủ nhân nó .
Đông Phương Tình không thấy được hình dáng nam tử đó nhưng mà cái khí chất duy ngã độc tôn của hắn nàng sẽ không quên .
Đó chính là Băng Thần , hắn đang ngồi ngay đó liếc toàn thân để đánh giá cô gái nhỏ này .Huyết nhãn vận lên hắn như thấ toàn bộ thể nội của Đông Phương Tình .
Ở sâu trong đấy hắn lờ mờ thấy được một bông hoa bảy sắc lúc ẩn lúc hiện . Khi tới đó hắn kinh hỷ vạn phần hắn không ngờ ở đây mà củng có người sở hữu Thất Thải Thần Hoa một trong mười linh được cải tử hồi sinh công hiệu nhất .
Đó cũng chính là cái hắn muốn khi đưa cô gái này đến đây , hắn muốn hồi sinh A Nhất .
“ Lui ra đi , tới chổ Bách Bảo Đường đi đồ của các ngươi ta chuẩn bị ngay chổ đó rồi .”Băng Thần lạnh lùng ra lệnh sau đó nói tiếp nhưng khác với cái giọng lạnh lùng lúc nãy hắn ôn hòa nói:
“ Cô gái ta với cô trao đổi thế nào ?.”
“ Trao đổi với cái chỗ này của ngươi muốn cái gì mà không có , còn ta chỉ là một thiếu nữ của một gia tộc thấp kém có gì để mà trao đổi với ngươi .”
Đông Phương Tình cười khẩy một cái bỡn cợt nói
“ Miệng lưỡi lắm cô gái , ta muốn dùng thân thế của cô và cha mẹ của cô để đổi lấy “Sinh mạng” của cô .
Băng Thần cười cười nói nhưng khi tới chữ sinh mạng hắn nhấn mạnh một cái rồi nhìn Đông Phương Tình .
Đông Phương Tình giật mình run rẩy nói :
“ Ngươi không giỡn với ta chứ .”
“Không không ta không bao giờ thích đem sinh mạng của người khác ra làm trò đùa , một là ta giết hai là không , không có đùa giỡn đâu cô gái .”
Băng Thần nghiêm túc trả lời cô .
Đông Phương Tình bây giờ đang rất là rối rắm , mong ước cả đời cô là được biết cha mẹ mình là ai , muốn đoàn tù với họ muốn hỏi họ vì sao lại bỏ rơi cô , hôm nay cô có cơ hội đó nhưng cái giá là sinh mạng cô .
“Ngươi cho ta vài ngày suy nghĩ được không .?”
Đông Phương Tình đôi mắt đỏ hoe quật cường nói ra .
“ Được chứ cô cứ từ từ mà suy nghỉ ta không ép ai làm chuyện mà họ không thích bao giờ .”
Băng Thần đáp sau đó kêu người hầu dẫn cô gái này về phòng nghỉ ngơi .
Sau khi bọn họ đi xong , hắn ngồi một mình trong tòa cung điện u khuất bóng đêm này không ai thây hắn . Hắn ngước mặt lên trời thở dài một tiếng sau đó sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón áp giữa vừa xoa xoa vừa lẩm bẩm :
“ A Nhất à ta làm vậy là đúng hay sai đây .”