Ra Đi


Người đăng: thanhnienngheo

Lúc này ở trong phòng ngủ, tuyết cũng đang mơ màng tỉnh dậy rồi bỗng dưng khi
liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có đống sách báo cũ chất đống ở ngoài sân
thì có như bị điện giật mà lao vụt ra ngoài sân, cô vẫn còn nhớ rằng quyển
nhật kí của cô vẫn còn ở trong đấy, từ khi lấy chồng thì cô đã thôi không
viết nhật kí nữa rồi, bởi vì khi viết nhật kí thì với mong muốn lưu giữ lại
những kỉ niệm đẹp đẽ của mình . Nhưng với tuyết từ khi lấy chồng thì cô đã
không nghĩ rằng mình sẽ có thêm bất kì kỉ niệm đẹp nào nữa để lưu giữ vào
trong cuốn nhật kí này nữa. Cô cứ nghĩ rằng sống với một người có không yêu
như Đức sẽ là một cực hình mà mình sẽ phải gánh chịu suốt quãng đời còn lại
chỉ vì quyết định khờ dại của mình khi còn trẻ . Nhưng mà cuộc sống suốt 5 năm
qua với đức lại không giống như những điều mà cô nghĩ, tuy chồng cô là một
tên béo, nhưng bù lại anh là một con người rất biết cách chiều lòng vợ, tính
cách lại rất hài hước, dí dỏm biết chăm lo cho vợ con . Anh cũng chưa bao giờ
thấy buồn vì thân phận mồ côi của mình cả, đức luôn biến hết tất cả những mất
mát của mình thành động lực để chăm lo cho con gái được tốt hơn. Những cố gắng
của đức đối với cô suốt bao năm qua cô cũng đều nhìn thấy cả. Cô cũng đã chuẩn
bị tâm lí để quên hết quá khứ trước kia để bắt đầu lại với đức . Vì vậy cô
không muốn đức đọc được những dòng chữ có trong quyển nhật kí đó.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đức lúc này thì tuyết đã muộn rồi, đức đã đọc
được cuốn nhật kí đấy rồi.

Lúc này thì Đức cũng nhìn thấy Tuyết, đôi mắt của anh nhìn Tuyết từ vô thần
chuyển sang giận dữ ,lạc lõng, cuối cùng như là hiểu ra điều gì đó.

Tôi đứng dậy đi đến trước mặt tuyết nhìn cô thật lâu rồi đặt cuốn nhật kí vào
tay cô và nói ''Tôi hiểu rồi''.

Sau đó bước thẳng ra cửa không hề có một chút chần chờ nào.
Tôi đứng dậy đi đến trước mặt tuyết nhìn cô thật lâu rồi đặt cuốn nhật kí vào
tay cô và nói ''Tôi hiểu rồi''.

Sau đó bước thẳng ra cửa không hề có một chút chần chờ nào.

Nhìn bóng lưng của Đức ,Tuyết rất muốn gọi anh lại và giải thích đó chỉ là quá
khứ mà thôi bây giờ thì cô đã là vợ anh rồi.Nhưng giống như có cái gì kẹt lại
trong cổ họng của tuyết làm cô không thể thốt ra được bất cứ lời nào, chỉ có
thể nhìn bóng hình của đức dần biến mất khỏi tầm mắt của cô.

-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Sau khi bước ra khỏi ngôi nhà mà mình đã từng sinh sống 5 năm qua, ngôi nhà
có những kỉ niệm đẹp của tôi và con gái, ngôi nhà thật đầm ấm và hạnh phúc
nhưng tất cả điều đó chỉ là hư ảo chúng không hề thuộc về tôi.

Với những suy nghĩ miên man đó tôi cứ cắm đầu mà đi về phía trước như người
mất hồn.


Vợ Ơi !Anh Về Rồi. - Chương #7