Một Thằng Ngu


Người đăng: thanhnienngheo

Một ngày mới đã bắt đầu ,những tia sáng đã bắt đầu chiếu rọi từng ngõ ngách
trong cái TP.HCM này . TP cũng giống như bắt đầu vươn mình tỉnh dậy sau giấc
ngủ dài ,từng chiếc xe ,từng con người ,từng âm thanh đều tô điểm cho sự nhộn
nhịp của tp .Những chú chim cất tiếng hót ở công viên, từng con cá đớp nước
trên mặt hồ .Tất cả những thứ này đã tạo thành một khung cảnh một tp nhộn nhịp
nhưng lại không kém yên bình . Vào lúc này ở trong một căn nhà ba tầng rộng
rãi và khang trang cũng có một khung cảnh yên bình cũng không kém ,một nồi
cháo đang bốc khói nghi nghut thơm nức mũi ,tiếng dao thớt của người đầu bếp.

Người đầu bếp này có thân hình cao khoảng 1m75 nhưng lại nặng hơn 120 kg nhìn
từ xa thì cứ tưởng là ông địa.
Người đó chính là tôi, tôi tên Trần Minh Đức năm nay 25 tuổi đã có gia đình
và vợ con . công việc hiện tại là ở nhà làm nội giúp vợ dạy con lon ton làm
việc nhà.

Tôi có thể nói là một người đàn ông cực kì đảm đang luôn mọi việc trong nhà từ
nấu nướng, dọn dẹp, điện nước tôi đều biết làm cả.

Nếu tôi mà có cái mặt tiền nó khang trang tí nữa thì các bác có khi phải vào
trong sách đỏ mà tìm tôi mất.

Lúc này từ trên tầng đi xuống một cô bé con ,chắc vừa mới ngủ dậy nên mắt còn
lim dim ,miệng ngáp ngắn ngáp dài chạy vào trong bếp mà ôm lấy cái eo vĩ đại
của tôi.

Đấy là con vịt giời của tôi, bé tên là Trần Ái Linh con gái của tôi, cháu nó
năm nay 4 tuổi, đang học mẫu giáo.

Linh ôm tôi rồi bi bô hỏi."Bố ơi bố mẹ về chưa bố. "

Tôi cúi xuống nhìn con rồi trả lời.

"Chắc cũng gần về rồi đấy, nào để bố đánh răng rửa mặt rồi đợi mẹ về cung ăn
sáng "

Cũng không phải đợi lâu lúc vừa đánh răng rửa mặt cho bé Linh ,rồi dọn đồ ăn
song thì cửa nhà được mở ra.

Một cô gái xinh đẹp nhưng mang theo vẻ mệt mỏi bước vào trong nhà.

Bé Linh thấy vậy thì reo lên.

"A mẹ, mẹ về "

Rồi sà vào lòng mẹ.

Đây là vợ tôi Nguyễn Ánh Tuyết năm nay 24 tuổi hiện đang làm bác sĩ khoa cấp
cứu bệnh viện Hùng Vương.

Tuyết là một cô gái có cái đẹp trời cho với khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài
uốn lượn, đôi mắt nai to tròn, cái mũi dọc dừa cao thẳng. Đẹp không cần
photoshop.

Tuyết gật đầu chào tôi rồi cúi người xuống ôm con.

"Em về rồi à, ngồi vao bàn ăn cơm luôn với bố con anh cho nóng, để nguội mất
ngon, Linh ra ăn nhanh lên con để bố đưa đi nhà trẻ nữa "

Tôi đáp lại vợ rồi dục hai mẹ con vào ăn cơm.

Sau khi dọn dẹp song đống bát đũa cho Tuyết đi nghỉ ngơi thì tôi đưa bé Linh
đi nhà trẻ.

Chắc mọi người cũng tò mò là tại sao mà một thằng như tôi lại lấy được Tuyết
chứ gì?

Chuyện bắt đầu từ 5 năm trước khi đó tôi đang học ĐH.

Tôi vốn là trẻ mồ côi lớn lên ở trung tâm bảo trợ trẻ em SOS, may mắn là
trung tâm có quy mô lớn lại thêm có nhà nước và các nhà hảo tâm hỗ trợ nên
cuộc sống của chúng tôi cũng không có gì là khó khăn cả . Tuy là không thể nói
là ăn ngon mặc đẹp nhưng mà chúng tôi hồi đó chưa bao giờ bị đói cả sau bữa ăn
thì luôn còn cơm nguội mà ăn nếu còn đói . Thế nên mới nuôi được tôi trông béo
tốt như bây giờ.

Hồi đó sau khi tốt nghiệp cấp ba sống thì tôi vẫn quyết định tiếp tục học nữa
. Tôi muốn sau này có thể làm người có ích hơn cho xã hội mà không phải cái
thằng suốt ngày chỉ biết lông nhông ngoài đường .Cày kéo cả năm thì cuối cùng
cũng thi đỗ trường ĐH công nghiệp Sài Gòn.

Hồi đó tôi còn chưa béo như bây giờ ,chỉ cỡ 115 kg mà thôi ,vì muốn có tiền
trang trải cho cuộc sống nên cứ sáng đi học tối đi làm ở mấy quán bar.

Tối hôm đó đang đi làm ở quán thì thấy có một em xinh tươi đang ngồi uống rượu
một mình ở một xó khuất, trên bàn bày 7,8 chai bia rồi trông cũng có vẻ ngà
ngà say rồi.

Nói thật với các bác là tôi năm nay cũng hơn 20 rồi ,nhưng mà vì béo quá nên
vẫn chưa được biết mùi thịt bao giờ, chỉ biết rúc trong phòng xem jav rồi
quay tay để chờ vận may tìm đến.

Hôm nay có vẻ vận may của tôi đến rồi.

Nhỏ này hình như có việc buồn mới vào đây uống bia một mình thế này, mà việc
buồn như thế thì theo như trên phim chỉ có thất tình mà thôi, giờ mà tôi chọc
một chân vào là la liếm thì chắc chắn sẽ có thịt xơi( những thằng như mày thì
tập cuối trên tv đạo diễn nó cho chết hết)

Thế là tôi chạy đi tìm quản lí để xin nghỉ một buổi không lương, làm cái gì
thì nó cũng phải bứt tóc, nếu mà để lâu thằng khác nó xơi mất thì khổ.

Còn việc lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn mà lợi dụng thì không phải là
lúc dùng vào những việc như bây giờ. Thanh niên bây giờ nó đi nhà nghỉ như nhà
ở, vá trinh như vá săm xe đạp vậy, tụi nó thoáng lắm làm những việc tình một
đêm như vậy thì nhằm nhò gì.

Tuy là không phải tất cả nhưng phần nhiều bây giờ là thế, tôi cũng chả nghĩ
đến việc gặp may đến mức vào bar mà còn gặp được gái trinh như trên truyện tàu
vậy.

Thế là tôi bước đến mời rượu em ấy, nếu ẻm còn tình thì còn lâu nhưng giờ ẻm
say rồi thì lại khác, hai chúng tôi chén anh chén em được một lúc cũng dắt
nhau vào nhà nghỉ để ''nằm máy lạnh''

---------

Đến sáng hôm tỉnh dậy thì có cảm giác hơi khát nước nên mở mắt tìm nước uống
thì giật nảy cả mình vì tôi thấy có một cô gái xinh đẹp đang ngồi đối diện
nhìn tôi, tôi tỉnh cả ngủ, trong nháy mắt tôi cũng nhớ lại chuyện hôm qua
mình làm.

Cô ấy ngồi nhìn tôi một lúc lâu rồi bình tĩnh xuống giường tìm quần áo mà mặc
vào rồi loạng choạng bước ra cửa, tôi im lặng nhìn cổ bước chập choạng ra cửa
mà tôi thấy mình như một cái thằng đểu cáng vậy.

chắc cổ cũng không phải là loại người như tôi nghĩ đâu.

Tôi thở dài một hơi rồi định bước xuống giường về nhà thì lại iếc mắt thấy có
vết máu đỏ tươi dính ở trên đệm.

BỎ MẸ RỒI.

Cứ ngỡ là hai bên sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng mà sau một tháng
không biết bằng cách nào cô ấy tìm đến được cổng trường của tôi . Cổ đưa cho
tôi hai thứ ,đó là một tờ giấy khám thai và một tấm ảnh siêu âm ,tay tôi hơi
run lên khi thấy trên tờ giấy có ghi là cái thai được 4 tuần tuổi.
-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=

Ngày xưa nếu hai bên trai gái nếu như có tình ý với nhau thì cũng phải về
nhà xin thưa với ba má, nếu ba má hai bên đồng ý thì sẽ tìm bà mai đi hỏi
chuyện. Rồi cùng chọn ngày lành tháng tốt cho nhà trai bưng trầu cau lễ vật
đến nhà gái làm đám hỏi, dạm ngõ . Đến ngày thứ hai thì mời họ hàng, bạn bè,
bà con lối xóm đến để cùng chúng vui ( cái chính là phải chung vui bằng
phong bì). Đến ngày thứ ba thì nhà trai mới được rước dâu về nhà.

Đấy là ngày xưa làm gì thì cũng phải từ đồ ,có trước có sau ,phải có lễ nghĩa

Còn bây giờ chúng nó toàn ăn cơm trước kẻng ,ăn kem trước cổng thì chả cần ,
bác sĩ bảo cưới lúc nào là phải cưới lúc đấy . Nếu mà để lâu cái bụng nó to ra
không mặc được áo cưới thì khổ.

Cái trường hợp của tôi bây giờ nó cũng giống như thế đấy

Đám cưới của tôi và Tuyết sẽ được tổ chức vào một tuần sau .Cũng chả phải tuần
sau có ngày nào đẹp cả mà là còn phải dành thời gian chuẩn bị và gặp bố mẹ vợ
nữa.

(Nói thật với các bác, giờ làm con người ta phưỡn bụng lên rồi lại còn để nhà
gái dục cưới, vài hôm nữa tía má người ta đến rồi, sợ phết. )

Chả là hai bác có một công ti thủ công mỹ nghệ ở ngoài Hà Nội muốn về phải mất
hai ba ngày để sắp sếp công việc.

Còn lí do tại sao mà ba mẹ ở Hà Nội mà con gái lại ở TP.HCM thì, nói dễ nghe
thì Tuyết là một cô gái có tính tự lập cao, cô muốn tự trải nhiệm cuộc sống
không muốn dựa dẫm vào ba mẹ, còn nói thật thì nhỏ này dậy thì hơi qúa thành
công, nên đến tuổi nổi loạn.

Chả biết tại sao tự dưng lại lên cơn hâm muốn học ở đây.

Hai bác cũng chỉ có mỗi cô con gái rượu nên cũng đành chiều con.

Thế là hai ông bà tậu cho cô con gái căn nhà hơn 5 tỉ ở đây để tiện cho việc
học hành .Nghe thì có vẻ to tát, nhưng với ông đại gia sở hữu một công ti có
tổng giá trị hơn 700 tỉ thì khác nào muỗi đốt inox.

Nếu người khác mà biết tin thằng em mình với mình nó đào được mỏ vàng thế này
thì có khi lại nhảy cẫng lên chạy về nhà mà thắp hương cảm ơn tổ tiên phù hộ
động trì.

Còn tôi thì tôi chả làm như thế.

Thứ nhất tôi không biết tổ tiên mình là ai mà thắp hương cảm ơn.

Thứ hai là khi nhớ đến cái thân phận của mình tôi lại thấy tủi thân, trước
kia tôi là một thằng không cha không mẹ, giờ khá hơn tí, là thằng sinh viên
nghèo. Mặc dùng trước giờ tôi sống rất lạc quan ( lạc quan quá mức nên giờ
béo hơn lợn ) nhưng mà vẫn thấy sao sao ấy.

Còn Tuyết là cô tiểu thư đài các, từ nhỏ thì há miệng có cơm ,giơ tay có áo
mặc . Lại cực kì thông minh nữa, tuy mới 19 tuổi nhưng cô đã là sinh viên năm
ba của trường ĐH y dược TP. HCM . (Siêu vãi )

Nhưng việc gì đến thì cũng phải đến có trốn cũng chả được.

Hôm đó tôi ăn mặc chỉn chu rồi ngồi taxi đến điểm hẹn.

Đó là một khách soạn quốc tế 5 sao sang trọng, một nơi mà có lẽ cả đời này
không bao giờ có duyên với tôi.

Lần đầu vào nơi như thế này thành thử ra chả khác nào hai lúa lên thành phố,
hết ngó đông đến ngó tây, (giờ nghĩ lại chả biết giấu mặt vào đâu nữa), mà
cuối cùng sau hơn 15' tìm kiếm thì cuối cùng tôi cũng đứng trước căn phòng
theo như địa chỉ mà Tuyết đã gửi cho tôi.

Đứng trước căn phòng bí ẩn tôi hít một hơi thật sâu để bình tĩnh ,xếch cái
quần lấy tự tin rồi đẩy cánh cửa bước vào.

Một là cuộc đời nở hoa

Hai là cuộc sống bế tắc.

Bước vào căn phòng bí ẩn, đập vào mắt tôi là hai vị trưởng phòng và một diễn
viên quần chúng.

Đùa đấy, đây là cha mẹ vợ và cô vợ chưa cưới chỉ gặp mặt có vài lần của tôi
.Người đàn ông có dáng người hơi phát tướng tầm 50 tuổi là bố của Tuyết . Bên
cạnh là một người đàn bà ăn mặc một bộ quần áo dài,trông rất đoan trang và
hiền hậu chỉ tầm 40 tuổi mà thôi, chắc là mẹ của Tuyết, chả biết có phải bà
này tảo hôn hay không mà trông trẻ quá . Cuối cùng là Tuyết, Tuyết hôm nay
mặc một bộ váy màu trắng phối thêm cái dây chuyền màu bạch kim . Chiếc dây
truyền trông thì đẹp đấy nhưng có vẻ không hợp với bộ quần áo hôm nay Tuyết
mặc.

Giời ạ, cái lúc nước sôi lửa bỏng như vậy mà còn nghĩ cái đếch gì thế này,
không thấy ông bác còn đang nhìn tôi kia kìa.

Thấy tôi bước vào thì ông bác rất là niềm nở đứng dậy gọi tôi đến ngồi xuống.

'' Đức đến rồi đó hả cháu, ngồi xuống đây ăn cơm nào cháu, đừng ngại, sau
này mình là người một nhà rồi, nào thanh niên thì phải nhanh nhanh cái chân
lên chứ ''

Thấy ông bác nhiệt tình thế thì tôi ngờ lấy một lúc mới phản ứng được lại, cái
cảnh bị khinh bỉ vì nghèo hay là cảnh tức giận vì tôi đã làm to bụng con gái
của ông cũng không xuất hiện mà lại thay bằng một màn chào đón đầy tình cảm.
Dù không biết tại sao nhưng mà tôi vẫn cúi người chào hỏi rồi ngồi xuống cái
ghế bên cạnh Tuyết.

Hai bác thấy tôi ngồi xuống thì cũng lên tiếng đầu tiên là bác trai nói trước.

'' Con Tuyết đã giới thiệu về cháu cho hai bác nghe rồi ,bác cũng xin tự giới
thiệu với cháu. Bác tên Nguyễn Phi Quốc là bố của Tuyết, còn đây là bác gái là
Trần Thị Nhung mẹ của Tuyết. ''

Bác gái thấy tôi vẫn còn hơi kinh ngạc nên mỉm cười nhìn tôi rồi nói.

''Không có gì phải ngạc nhiên đâu cháu, cô chú cũng không phải người cổ hủ gì
cả, hai đứa đã thương nhau rồi đến được với nhau là do cái duyên cái phận cả,
nên cô chú cũng tác hợp cho hai đứa ''

Trời đất, sao đơn giản vậy, cảm giác đéo có tí chân thật nào sất.

Sau khi ngồi nói chuyện một lúc thì tôi mới vỡ lẽ ra, chẳng là trùng hợp ,hai
bác trước kia cũng là trẻ mồ côi lập nghiệp từ hai bàn tay trắng ,may mà gặp
thời vận nên phất lên như diều gặp gió.

Nên khi biết tôi cũng là trẻ mồ côi nhưng lại còn cố gắng đi học đại học thì
hai bác cũng nghĩ tôi là người có ý chí tiến thủ, lại thêm đứa bé nữa thì hai
bác cũng bằng lòng gả con gái cho tôi.

Ngày cưới hôm ấy cũng chỉ có một số bạn bè của hai chúng tôi đến dự lễ còn lại
thì đa số là bạn bè làm ăn của ông Quốc . Cả tôi và Tuyết đều không có nhiều
bạn bè cho lắm, tôi thì bạn làm việc còn Tuyết thì có thể nói là dị loại trong
lớp rồi nên cũng không có mấy ai chơi được.

Dù hai bác và Tuyết không báo gì cả nhưng mà một thằng đàn ông có tay có chân
nhưng lại ăn của vợ, mặc của vợ thì tôi cứ cảm giác như là đi ở rể, mà ở rể
thật.( hai chúng tôi cùng vào ở ngôi nhà hiện tại của Tuyết )

Thành thử ra tôi có cảm giác xấu hổ, ngay cả sau khi cưới thì tôi cũng Phóng
ở cùng phòng với Tuyết mà ở phòng khác tôi muốn làm cho tuyết coi tôi như là
chồng cô mà không phải chỉ coi tôi như cha của đứa con không thôi ,mặc dù tôi
biết điều này là khó khăn nhưng tôi vẫn cố gắng, cố đến tận bây giờ, cố đến
xuýt thành quá cố.

Từ đó tôi nghỉ học ở nhà chăm vợ nuôi con ,đến khi bé Linh ra đời được 4 tháng
thì Tuyết lại muốn tiếp tục học nữa, vợ tôi rất thông minh nên chỉ trong có 3
năm thì hoàn thành chương trình đại học ( vãi lều) rồi đi làm bác sĩ ở bệnh
viện Hùng Vương.

Chuyện là thế đấy.

----------------------------------------------

Sau khi đưa bé Linh đi học thì tôi quay về nhà tiếp tục với công việc dọn dẹp
nhà cửa của mình, từ rửa bát ,quét dọn ,giặt giũ ... Hôm nay phải làm cho
nhanh nhanh cái tay lên vì tôi còn có cả một cái nhà kho cần dọn dẹp, cái nhà
kho này kể từ lúc mua đến giờ thì chưa bao giờ được dọn dẹp cả thế nên bây giờ
trông nó như cái bãi phế liệu của gia đình tôi vậy, tôi còn tính sau khi dọn
dẹp xong thì gọi mấy bà bán ve chai đến để dọn cho nó sạch nhà.

Tìm lấy một bộ quần áo dài, một đôi găng tay, một cái khẩu trang tôi bắt đầu
công việc dọn dẹp của mình . Đầu tiên là phải khuân hết ra ngoài để phân loại
xem có thứ nào dùng được con cái gì để vứt . Đầu tiên là đống sách báo ,tạp
chí cũ sau khi đem hết được cái động này ra thì tôi bắt đầu ngồi xuống để phân
loại.

Đang ngồi xuống phân loại từng quyển sách thì bỗng tôi nhìn thấy một quyển
sách có bìa cứng màu đen, trông có vẻ rất giống một quyển nhật kí, mà đúng
là nhật kí thật . Mà nếu là nhật kí thì chỉ có thể là của Tuyết mà thôi, bé
Linh thì còn chưa biết hết mặt chữ, còn tôi thì lại không viết nhật kí nên
chắc chắn là đúng rồi không thể sai được.

Dẫu biết đọc trộm nhật kí của người khác là không đúng nhưng mà cái tính tò mò
thì ai cũng có, đã không biết thì thôi còn nếu biết thì lại không dằn lòng
được . Tôi tự an ủi mình rằng, hai vợ chồng thì không cần phải có bí mật gì
phải giấu nhau, với lại tôi cũng sẽ không đọc những phần riêng tư trong quyển
nhật kí, mà nếu có đọc thì cũng sẽ giấu ở trong lòng không bao giờ nói ra
ngoài cả, tôi đọc quyển nhật kí này chỉ mong để có thể hiểu Tuyết hơn mà, tôi
tìm cho mình cả đống lí do rồi mới dám mở quyển nhật kí ra để xem.

Sau hơn một tiếng thì tôi cũng đọc xong quyển nhật kí đó, hai mắt tôi như bị
mất tiêu cự mà nhìn về phía trước một cách vô thần.

Tôi bỗng có cảm giác những cố gắng của mình bao lâu nay như bị đổ xuống sông
xuống biển vậy, trong 5 năm nay tôi trông chẳng khác nào một thằng hề nhảy
nhót múa may trong căn nhà này.

Quyển nhật kí này được viết từ những này mà Tuyết mới chân ướt chân ráo lên
TP.HCM này . Dù có thiên tài, mạnh mẽ và tự lập đến đâu đi chăng nữa, thì cũng
chỉ là một cô nhóc 17 tuổi mà thôi cũng vẫn cần có người quan tâm khi ở cái
đất khách quê người này.

Đúng lúc này thì có một chàng trai xuất hiện sẵn sàng trở tre ,bảo vệ và giúp
đỡ Tuyết, một chàng trai có khuôn mặt đẹp trai, nụ cười ấm áp, một trái tim
đầy lòng thương người, tốt bụng tên là Đỗ Văn Triệu học trước Tuyết hai năm
,sau đó thì điều tất nhiên là hai người đã đến với nhau trở thành người yêu
của nhau suốt hai năm đại học.

Cứ ngỡ là hai người sẽ có một cái kết hạnh phúc thì bỗng dưng Triệu đòi chia
tay Tuyết, lí do chỉ là anh đã hết yêu Tuyết và muốn sang bên mỹ học nghiên
cứu sinh.

Nếu như chuyện chỉ có vậy thì không nói làm gì cả bởi vì một người con gái
xuất sắc như tuyết thì có một hai mối tình cũng chẳng có gì là lạ . Nhưng mà
cái đêm mà tôi với tuyết gặp nhau thì cũng chính là cái hôm mà Triệu lên sân
bay . Tuyết đến quán bar uống rượu để giải sầu .Tuy không biết vì sao triệu bỏ
rơi mình nhưng trong thâm tâm cô cũng biết rằng Triệu vẫn còn rất yêu cô ,
tình cảm bao lâu qua hai người dành cho nhau không phải thứ có thể cắt đứt chỉ
bằng một câu nói . Sau khi có chuyện xảy ra với tôi Tuyệt như bị sụp đổ và sốc
nhất là

khi biết rằng mình đã có thai với tôi . Nhưng rồi cô lại đổi hết tất cả tội
lỗi và trách nhiệm của sự viêc lên đầu Triệu người mà cô yêu say đắm mà không
phải là tôi kẻ đã hủy đời con gái của cô . Một ý nghĩ đã nảy sinh trong đầu
Tuyết là lấy tôi làm chồng trả thù triệu vì đã bỏ rơi cô.

Mọi người thấy tôi có giống một thằng ngu không, một thằng ngu có giấc mơ xa
vời muốn được ăn thịt con thiên nga cao quý.

Tôi đã bỏ ra tất cả bỏ qua cả cái tương lai của tôi ,rồi chỉ để đổi lấy được
làm một cái công cụ để trả thù


Vợ Ơi !Anh Về Rồi. - Chương #6