Người đăng: thanhnienngheo
Trong công viên nước Đầm Sen TP. HCM.
"A A..! Mẹ! Linh ở chỗ này này, hì hì hì, nhong nhong nhong"
Bé Linh vừa ngồi trên đu quay vừa cười toét miệng nguểnh đầu nhìn về phía
Tuyết hét lên.
"Bám chắc vào Linh ơi, kẻo ngã bây giờ. " Tuyết thấy con gái chơi vui như vậy
cũng cười tươi trả lời.
Triệu đứng ở bên cạnh nhìn hai mẹ con như cũng cười nói.
"Trông bé Linh hôm nay có vẻ chơi rất vui?"
Tuy rằng hôm đó biết việc Tuyết đã có chồng con làm cho Triệu bị sook mạnh, cả
ngày cứ lơ mơ như người trên mây nhưng trả hiểu sao ngày hôm sau Triệu lại
quyết định mua lại một căn nhà chỉ cách nhà hai mẹ con Tuyết có hơn trăm mét.
Thỉnh thoảng lại sang giúp đỡ hai mẹ con nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa ,có mấy hôm
Tuyết bận làm ở bệnh viện thì Triệu còn giúp đón bé Linh về nhà, mỗi lần như
thế y như rằng Linh lại có quà ăn, thành thử ra tình cảm của hai chú cháu mấy
hôm nay đi lên giống như ánh sao trời tinh tú.
Lúc đầu thì Tuyết không chịu, dù sao cũng là người có chồng con, giờ chồng đi
vắng (thực ra là đi bụi) mà lại có anh hàng xóm cứ thập thò ngoài cửa, để bà
con lối xóm họ nhìn thấy thì không hay. Nhất là khi anh hàng xóm lại là người
yêu cũ. Cảm giác cứ thấy kì kì làm sao ơh.
Nhưng vì công việc dạo này bận quá, không có thời gian đón Linh ,nhờ người
khác thì lại không yên tâm nên Tuyết cũng đành chấp nhận.
Hôm nay Triệu rủ hai mẹ con đến đây chơi cho khuây khoả.
Nghe Triệu nói vây Tuyết cũng gật đầu nói" Từ ngày bố nó đi, chưa hôm nào Linh
cười vui như hôm nay ,cảm ơn Anh"
"Có gì phải cảm ơn, chỉ cần bé Linh vui là được" Triệu cười nhẹ trả lời Tuyết.
Im lặng một hồi Tuyết ấp úng lên nói :"Thực ra.. Anh cũng không cần phải làm
như vậy, em.. Em.. Em có chồng rồi. "
Nghe thế ,Triệu cười đáp :"Chả liên quan, anh làm vậy vì anh quý bé Linh thôi
,em không cần bận tâm ."
"Nhưng.. "
"Đừng nói nữa! Em cũng biết lí do anh sang Mĩ rồi còn gì! Xin em! Hãy để anh
cảm thấy cuộc sống mà anh nhặt lại được nó đáng để sống tiếp . " Triệu vội
chặn lại lời không để cho Tuyết nói hết.
"Nhưng anh Đức là chồng em ,chính anh ấy là người đã giúp em vượt qua được
quãng thời gian đó, anh ấy thậm chí còn từ bỏ cả tương lai của mình vì em ! Em
xin lỗi ! Em không thể rời bỏ anh ấy lúc này được. "
Tuy Đức là người đã cướp đi đời con gái của Tuyết, lúc đầu cô cũng ghét cay
ghét đắng Đức, nhưng qua những năm sống chung với Đức ,những gì Đức đang cố
làm thì cô đều thấy cả nếu như không vì quyển nhật kí đó thì có khi hai người
đã chở thành vợ chồng thật sự rồi.
"Em không cần xin lỗi ! Người có lỗi là anh! Li do để anh sống vì muốn thấy em
được hạnh phúc, dù người đó không phải là anh"
"Hãy quên em đi, em không thể cho anh dù chỉ là một lời nói, hãy đi tìm một
người có thể làm anh hạnh phúc "Nói đến đây nước mắt của Tuyết đã rưng rưng
rồi.
Triệu rút khăn ra đưa cho Tuyết :" Nín đi, đã làm mẹ lớn tướng rồi mà vẫn còn
khóc nhè, em mà không nín đi lát bé Linh thấy mẹ khóc lại khóc theo thì anh
không dỗ hai chị em em được đâu. "
Tuyết vừa lau nước mắt xong thì bé Linh chạy ra giơ đôi tay búp măng nắm tay
hai người réo lên. "Mẹ mới chú Triệu đưa Linh đi đạp vịt đi, Linh muốn đi đạp
vịt " Vừa nói vừa kéo tay hai người về phía trước chạy.
"Từ từ thôi con, ngã bây giờ "
"Hà Hà, nào Linh ra đây chú bế nào " Vừa nói Triệu vừa nhấc bổng Linh công
kênh lên cổ mình. Làm con bé thích chí cười khành khạch.
Trong lòng Triệu nghĩ thầm, gái ngốc, em cấm được anh yêu em à, đấy là quyền
của anh, dù em có yêu ai đi nữa thì người mang lại hạnh phúc cho anh mãi cũng
chỉ có em thôi.
P/S. viết xong chương này mà cảm giác như kiểu viết ngôn tình.