Vực Thiết


Người đăng: mitxitieu005

“ Xi Cung ngươi đi lo liệu đám người ở tầng này đi, giết được bao nhiêu thì
giết. Ta chán ở dưới này lắm rồi.”

“ Mơ tưởng, dựa vào hai người các ngươi mà muốn thoát khỏi nơi này!”

Vẫn còn một lão giả còn sống đang nằm chờ chết trên đất, lão vừa nghe người
nam nhân kia nói muốn thoát khỏi Vạn Ma Cốc thì cười lớn, đầy miệt thị.

“ Nơi này chính là Ngụy Đế Vô Tín tự mình tạo ra, đứa con nít ranh như ngươi
chắc là không biết Ngụy Đế là ai đi, muốn thoát khỏi nơi này đúng là vọng
tưởng.”

“ Vậy sao?”

Nam nhân kia ngồi xuống vào chiếc ghế đá lạnh lùng nhìn lão già gần đất xa
trời trước mắt mình.

“ Ngươi còn không nhận ra nơi này tới một tên lính canh cũng không có sao, bọn
ta sở dĩ bị nhốt từng ấy năm dưới này chính là bởi vì thứ quái quỷ trên kia.”

Lão giả đầy tức giận nói ra, tay lão chỉ thẳng lên cao kia.

“ Trên đó chứa bốn mươi chín cấm chế do Ngụy Đế đích thân tạo ra, cho dù ngươi
có thực lực ngang hàng với hắn cũng chưa chắc đã ra được chứ đừng nói đến một
tên Tinh Quân cũng chưa đạt tới như ngươi.”

“ Đừng nói tới mấy chuyện này, ngươi có biết tại sao ta vẫn còn để ngươi sống
tới bây giờ không?”

Nam nhân kia vẫn không nóng không giận nói ra. Lão giả này đột nhiên thấy sống
lưng mình lạnh buốt. Vốn dĩ lão ta đã xác định mình nhất định sẽ chết nên đã
không màn tới nó nữa nhưng người trước mặt này lại lần nữa đem nó ra nói làm
cho nỗi sợ của lão lần nữa dâng lên.

“ Tại sao,.. ngươi à không Thế Tử ngài muốn tha cho ta sao?”

“ Tha cho ngươi!”

Nam nhân kia cười không thành tiếng vun một tay. Một cơn gió không biết từ đâu
phát ra, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng cánh tay trái của lão giả đã bị cắt văng ra
một bên.

“ A a a, tay tay của ta…”

“ Muốn tự sát?”

Bị cơn đau đầy đọa cơ thể mình, lão giả lập tức muốn tự mình kết liễu mạng
sống để không bị người trước mặt này tiếp tục hành hạ nữa. Nhưng lão ta đang
trong cảnh cá nằm trên thớt làm gì có đủ sức tự quyết mạng sống mình. Người
nam nhân nhanh chóng một chưởng đánh vỡ toàn bộ kinh mạch của lão, ngay cả
thần hồn của lão ta cũng vỡ vụn hóa thành một đám khói xanh bay vào không
trung.

Lão giả lúc này chẳng khác nào một khúc gỗ nằm sấp trên đất. Có đau đớn, có
tủi nhục lão ta cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài, hiện tại chỉ còn tai
lão là hoạt động được còn lại tứ chi, giác quan đều bị phế bỏ.

“ Chắc ngươi đang rất thắc mắc vì sao mình lại bị thành ra thế này, ta nói cho
ngươi rõ là ngươi chết cũng sẽ không biết tại sao!”

Người nam nhân kia lấy trong chiếc rương của hai lão giả đã chết kia một bộ
quần áo để mặc vào. Từ nãy tới giờ hắn ta vẫn là trần trụi không có gì trên
người.

Sau đó nam nhân ngồi xuống điều tức cơ thể, hấp thu hết số năng lượng khổng lồ
vừa nạp vào cơ thể của mình. Chỉ chưa tới một canh giờ Xi Cung đã quay trở lại
trên tay là hai lọ thuốc y như lúc trước hắn đã đưa cho chủ tử của mình.

“ Thế Tử đây là thứ người cần.”

Xi Cung đưa cho chủ tử mình hai chiến lợi phẩm mình vừa lấy được, hắn cũng
nhìn sang lão già nửa sống nửa chết dưới chân mình. Xi Cung không tỏ ra bất
ngờ gì với tình trạng của lão ta.

“ Có cần thuộc hạ giúp Thế Tử một tay giết chết lão ta hay không?”

“ Không cần, lão ta hiện tại muốn nhất chính là chết, ngươi truyền cho hắn một
ít công lực cho hắn sống thêm bốn năm năm nửa cũng không chết được.”

Xi Cung nhìn chủ tử trước mặt mình, hắn có nghĩ cũng không nghĩ ra được người
này lại tàn độc như vậy. Dù hắn ta biết lý do vì sao nam nhân kia làm vậy với
lão ta nhưng vẫn không khỏi rùng mình. Xi Cung là hộ pháp của Ma Giới, tiếng
ác đồn khắp thiên hạ. Hắn thủ đoạn giết người cũng được người đời xưng là
Huyết Ma, chuyên hút hết máu đối phương biến thành huyết dịch bồi bổ cơ thể
của mình thế nhưng từ khi hắn đi theo vị chủ tử mới này hắn mới cảm nhận được
từ trước tới giờ mình coi như cũng đã là lương thiện rồi. Từ dưới đáy Vạn Ma
Cốc đi lên tới giờ kẻ chừng chưa qua ba mươi tuổi trước mắt này đã giết không
biết bao nhiêu người mà trong mắt hắn vẫn chưa có chút biến đổi nào, không cảm
xúc không thương tiếc, tuyệt tình đến mức rợn người.

“ Thế Tử, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”

“ Phía trên còn bao nhiêu tầng?”

“ Bảy tầng, mấy tầng này đều là quái vật trong quái vật trấn giữ, e là không
dễ dàng như trước đó.”

Vạn Ma Cốc từ trên xuống dưới chia làm vô số tầng, không có canh gác, không có
luật lệ nhưng sự phân hóa của từng cấp lại được thiết lập từ lâu bởi chính
những kẻ bị giam giữ bên trong. Kẻ vừa mới bị vứt xuống sẽ nằm ở dưới đáy
cùng, tâm lý của bọn chúng sẽ luôn là muốn thoát ra ngoài. Ai cũng sẽ cố gắng
bò lên từng tầng từng tầng mong sao lên được tận cùng phía trên thoát khỏi địa
ngục này.

Chính vì đều này mà kẻ càng mạnh sẽ càng ở trên cao, kẻ yếu đuối không lên
được thì bị giết hoặc an phận ở phía dưới. Nhưng dù là cao hay thấp, tất cả
đều không có ai có thể thoát khỏi Vạn Ma Cốc này. Thực lực của một kẻ mang
theo danh xưng “ Đế” không phải bọn người họ có thể chạm vào, bốn mươi chín
tầng kết giới bên trên kia kẻ lợi hại nhất cũng chỉ phá được bốn tầng đã bị áp
lực đè nén bạo thể mà chết. Từ đó chưa ai ở tầng trên cùng dám đi thử sức với
những lớp kết giới này nữa.

“ Theo ngươi thì bên trên đó thực lực cao nhất là thế nào?”

“ Năm đó thuộc hạ bị ném xuống đây đã từng đi qua một lượt đến phía trên kia,
kẻ mạnh nhất chính là Vực Thiết, Vực Tộc Ngũ Tinh Quân, những kẻ phía dưới hơn
kém không nhiều cũng phải hơn năm mươi tên.”

“ Nhiều như vậy, ta hiện tại chỉ Cửu Linh Tôn, đánh không lại bọn chúng.”

“ Thế Tử an tâm, có thuộc hạ ở đây nhất định sẽ chống đỡ cho người. Lấy thân
phận của người chỉ cần nói ra tin chắc không ít kẻ phía trên kia sẽ đi theo
người, chém giết vô ích chắc sẽ không diễn ra nhiều.”

Xi Cung thực lực đã là Nhất Thiên Tôn, phía dưới Thiên Tôn trăm vạn người cũng
là cỏ rác. Hắn trước đó cũng chỉ có thực lực là Cửu Tinh Quân nhưng bởi vì hắn
an phận dưới đáy Vạn Ma Cốc bao nhiêu năm nay mới có được sự đột phá này. Hắn
sở dĩ mạnh mẽ mà lại chịu nằm ở dưới đáy chính là vì muốn giết đi những tên
yếu đuối phía dưới lấy đi huyết dịch bồi bổ cho mình. Chỉ cần ngồi một chỗ
hằng năm đều sẽ có hơn trăm tên xấu số bị ném xuống làm mồi cho hắn. Mọi
chuyện chỉ thay đổi khi hắn gặp được kẻ trước mặt này.

Huyết dịch thứ này nói là đồ tốt thì đúng nhưng dùng cũng không được nhiều, Xi
Cung cũng chỉ cách mấy tháng mới dùng được một lọ sau đó cần thêm mấy tháng
mới có thể tiêu hóa hết lượng năng lượng khủng khiếp mà chúng đem tới. Hắn mấy
ngày này nhìn thấy kẻ trước mặt mình uống huyết dịch so với nước lã không khác
bao nhiêu đã kinh hãi không biết bao nhiêu lần.

“ Ngươi suy nghĩ thật tốt, bọn chúng mà biết thân phận của ta còn không hợp
lực giết ta mới là lạ, nói gì tới quy phục. Thực lực của ngươi đấu với bọn
chúng không chắc sẽ thua. Cứ theo đó mà làm đi đánh với bọn chúng một trận, kẻ
nào chống đối cứ giết sạch đi.”

“ Vâng, thuộc hạ sẽ theo ý Thế Tử mà làm việc.”

Xi Cung vẻ mặt không lộ ra sự bất mãn nào, cúi đầu tuân lệnh chủ tử của mình.
Sau đó hắn lập tức một chưởng đánh nát phiến đá trên đầu mình tiếp tục xông
lên phía trên kia. Người nam nhân kia vẫn bình thản lấy hai lọ huyết dịch mà
Xi Cung vừa đưa cho uống lấy, tiếp tục hấp thu.

Xi Cung một đường bay thẳng lên trên cao. Vừa lên trên hắn đã gặp ngay một đợt
mai phục, gần năm mươi người một lượt tung tung về phía hắn. Xi Cung vừa mới
đi lên được tầng trên nên bị bất ngờ, toàn bộ chiêu thức đều trúng vào người
của hắn ta.

Xi Cung bị bắn văng ra xa, cả người đập vào không biết bao nhiêu là tường đá,
cột gỗ. Chỉ một nháy mắt đám người hợp kích đã không còn thấy thân ảnh của Xi
Cung đã bị đánh văng đi tới hướng nào rồi. Tất cả đều tập trung nhìn vào bốn
hướng xung quanh, lấy thực lực của Xi cung dù la vừa rồi đều là toàn lực xuất
kích nhưng bọn họ vẫn không tin là có thể kết liễu được hắn ta.

“ Phía dưới!!!!”

“ Cẩn Thận.”

Một người phát hiện ra phía dưới cái lỗ kia có bóng người xuất hiện lập tức hô
vang. Thế nhưng tất cả đã quá muộn, Xi Cung vừa rồi đã vứt một tên thế thân mà
mình bắt được lên để làm bù nhìn. Lúc này hắn mới lợi dụng sơ hở lao lên tấn
công bất ngờ. Tốc độ của Xi Cung quá nhanh, chênh lệch thực lực lại quá lớn.
Tất cả gần năm mươi người đều liên tiếp bị một kích tất sát, chỉ ba hô hấp đã
không còn ai còn sống.

“ Đều đã tập hợp ở đây!”

Xi Cung không nhìn về phía sau lưng mình. Phía sau là cả một đoàn người không
rõ nhân số bởi không gian tầng này còn không đủ để nhìn hết đám người kia. Duy
kẻ đứng đầu Xi Cung vừa nhìn đã nhận ra. Đây chính là kẻ mà hắn đánh giá cao
nhất Vực Tộc – Vực Thiết. Kẻ này sau lưng mọc thêm một bộ phận có thể nhìn ra
là cánh, chỉ là nó đã bọ mất đi một bên, cánh còn lại cũng đã bị thương quá
nửa. Nhìn vết thương có thể nhận ra là đã bị rất lâu rồi. Vực Thiết hé hàm
răng đầy gai nhọn của mình mỉm cười như chao đón Xi Cung.

“ Xi Cung hộ pháp, đã lâu không gặp.”

“ Vực Thiết ngươi cũng tiến bộ không ít, lần này dẫn theo dám người đó là muốn
đối phó ta sao?”

“ Hộ pháp người cũng hiểu mà, ta được bọn họ chọn làm đại ca cũng phải ra mặt
giúp bọn họ. Hộ pháp ngài ở phía dưới quậy phá thế nào ta mặc kệ nhưng mà từ
nơi này chính la địa bàn của ta, mong ngài nể mặt ta mà hành sự.”

“ Địa bàn ngươi, nể mặt ngươi. Bị nhốt ở nơi này, Vực tộc mà cánh lại bị người
cánh lại bị người ta cắt mất. Còn không biết xấu hổ mà còn ở đây ra vẻ dương
oai?”

Xi Cung còn chưa trả lời thì phía sau hắn tiếng nói đáp lời đã phát ra. Xi
Cung bất ngờ nhìn ra phía sau, hắn không tin tưởng vào mắt mình, hắn vừa đi
mới bao lâu? Hai lọ huyết dịch lại bị tên này tiêu hóa hết rồi. Hắn còn nghi
ngờ không biết huyết dịch của hắn có phải là có vấn đề rồi hay không, từ khi
nào hấp thụ chúng lại dễ dàng như vậy?


Vô Nhân Ký - Chương #2