Người đăng: hieugskm
Lúc họ rời khỏi phòng mổ, đã có một nhóm đông người xúm xít bu xung quanh. Đây
là người họ Thành, gia đình của Carlos. Bọn họ đều là những người giàu có và
quyền uy nhất đất nước này.
- Bác sĩ, cháu tôi thế nào rồi?
- Không còn gì nguy hiểm, chúng tôi sẽ chuyển cậu ta về phòng săn sóc đặc
biệt. - Steven trả lời.
Tuy rất mệt mỏi sau ca phẫu thuật căng thẳng, các bác sĩ vẫn phải kiên nhẫn
trấn an người nhà bệnh nhân. Ngay khi băng ca đẩy Carlos ra, bọn họ liền đi
theo để quan sát tình hình người thân. Thiên Hùng chào tạm biệt Steven để về
nhà thay đồ. Còn bốn tiếng nữa là đến giờ hắn phải đi làm.
Vừa quẹo qua góc hành lang, Thiên Hùng nhìn thấy cô gái tóc xù với cặp mắt
kiếng to cộ vẫn đang ngồi chờ. Hắn bất chợt mỉm cười và tiến về phía cô gái.
- Carlos đã không sao nữa rồi.
Tịch Dạ ngẩn đầu lên, nhận ra hắn, nàng cũng mỉm cười đáp trả.
- Xin chào, không ngờ được gặp anh ở đây. Tôi là Cô Phương Huyền, nick Võ Lâm
là Tịch Dạ.
- Nguyễn Thiên Hùng. - Hắn bắt tay cô gái. - Chúng ta đã trò chuyện trên điện
thoại nhiều lần. Không ngờ hôm nay lại gặp em bất ngờ thế này.
- Hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm, vì đã ở bên cạnh em trong những lúc đáng sợ
nhất. - Cô lí nhí nói, đầu cúi gằm xuống nhìn mũi chân.
Thiên Hùng nhận ra sự bối rối của cô gái. Đây là thê tử như hùm như báo của
hắn sao? Một cô nàng e thẹn, nói chuyện luôn ngại ngùng không dám nhìn vào mắt
người khác. Thiên Hùng bỗng nhiên ngó quanh quất.
- Mấy đồng nghiệp của em đâu?
- Bọn họ về hết rồi.
- Còn em.
- Ở lại chờ anh.
Câu trả lời của nàng khiến hắn ngỡ ngàng không biết nói thế nào. Thiên Hùng
hắng giọng, cố lấy lại sự bình tĩnh. “Mày là đàn ông mà, sao lại sợ cô gái
thấp hơn mình cả cái đầu.”
- Căn tin ở gần đây, chúng ta đến đó tìm chút gì uống nhé!
Tịch Dạ lặng lẽ gật đầu. Trong lòng Thiên Hùng như nở rộ ra thành cả vườn hoa.
Người bạn đồng hành thân thiết trong game của hắn, nương tử cùng hắn trải qua
biết bao nhiêu hoạn nạn không rời; Thiên Hùng phải đối mặt với nàng như thế
nào đây.
^_^
Tịch Dạ dường như không thoải mái khi ở giữa không gian rộng lớn và đông người
lạ. Khi đi, cô luôn ép mình sát hành lang, nhìn cắm cúi dưới đất, và chọn chỗ
ngồi ở ví trí khuất nhất.
- Có vấn đề gì không? - Thiên Hùng quan tâm hỏi.
- Đã lâu em không đến chỗ đông người, cảm giác hơi lạ lẫm. - Tịch Dạ nhìn
Thiên Hùng lắc đầu, sau đó lại cúi gằm xuống.
- Đã lâu? - Hắn cảm thấy khó hiểu. - Mỗi ngày đi làm thì không tính sao?
- Nhân viên của Võ Lâm được làm việc tại nhà mà. Bên tụi em không có có quy
định chặt chẽ về nơi làm việc hay tác phong đồng phục gì cả. Chỉ cần hoàn
thành công việc được giao đúng thời hạn là được. - Tịch Dạ nhỏ nhẹ trả lời.
Thiên Hùng gật gù, nhưng vẫn chưa hình dung được cô gái trước mặt mình có liên
quan gì đến Tịch Dạ. Thậm chí, giọng cô ấy quá nhỏ để có thể hét lên như nàng.
“Đây có phải là người mạo danh không vậy?” Bỗng nhiên nhớ đến đám nhân viên
như bước ra từ phòng ngủ của Võ Lâm, hắn không muốn tin cũng phải tin. Bọn họ
hoàn toàn trái ngược với những nhân vật khói lửa vẫy vùng mà Thiên Hùng từng
biết. Trong lòng hắn quả thật có chút thất vọng.
Thời gian giữa đêm khuya, một đám người không thích đến công ty lại trùng hợp
đi làm trong trang phục đồ ngủ. “Chẳng hiểu sao nữa!” Bây giờ không chỉ Tịch
Dạ mà Thiên Hùng cũng cảm thấy bối rối.
- Hôm nay chỉ có vài người đến công ty làm việc thôi. Nhưng lúc hacker tấn
công thì ai nấy đều tập trung hết về trung tâm. - Tịch Dạ nhún vai. - Đã lâu
rồi chưa có vụ nào lớn như vậy. Phải gan lớn cùng mình mới dám xông vào cướp ở
chỗ Carlos. Người ngoài ngành có lẽ không rõ, nhưng trong giới bảo mật Carlos
được mệnh danh là vệ thần vĩ đại nhất. Anh là là tổ sư viết ra những chương
trình bẻ khoá nổi tiếng, sau đó lại đi xây dựng tường lửa chặn đứng những phần
mềm kia.
- Kiểu như chơi đánh cờ với chính mình ấy hả? - Thiên Hùng hỏi.
- Đúng vậy, anh ta là thiên tài, nhiều năm rồi chưa gặp được địch thủ xứng
tầm.
- Thế nên mới kích động đến mức vào bệnh viện thế này à. - Thiên Hùng thở
dài.
Hai người chìm đắm trong im lặng. Đối với người lần đầu tiên gặp gỡ, bạn có
thể chia sẻ được điều gì. Nếu là Tịch Dạ trong game, Thiên Hùng sẽ không ngần
ngại trò chuyện đủ thứ linh tinh trên đời. Nhưng với Phương Huyền trước mặt,
hắn cảm thấy xa lạ và khó có thể trao đổi.
Hắn suy nghĩ miên man về những người bạn mình đã quen biết nhờ Võ Lâm. Dù là
Tứ Hải bang, Steven, Tiểu Mạch ... Thiên Hùng đều có thể mau chóng làm quen
ngay từ lần đầu tiên cơ mà. Tại sao chỉ có Tịch Dạ là khác biệt? Tại sao nàng
lại làm Thiên Hùng bối rối đến thế này?
Đột nhiên chuông báo tin nhắn vang lên. Hắn lấy điện thoại ra, ngạc nhiên khi
nhận thông điệp từ nàng.
Tịch Dạ: “Này tướng công, thê tử của chàng cả đêm đã đói meo mốc rồi. Mau tìm
vài món hồi phục HP đi.”
Nàng đang cầm điện thoại trên tay, miệng cười tủm tỉm rất đáng yêu. Thiên Hùng
cũng bất giác cười lại. “Khẩu khí như thế này mới đúng là Tịch Dạ chứ!”
- Nương tử đại nhân, thật ra nàng muốn ăn gì? - Hắn dùng thứ ngôn ngữ mà cả
hai quen thuộc nhất.
- Mì kéo, hoành thánh, gà quay. - Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn trông đợi.
- Thứ đó trong phụ bản này không có đâu. Chúng ta phải ra Thương thành mới
được.
- Mau dùng Hồi thanh lệnh. - Nàng nhanh nhảu bật dậy khỏi bàn.
Thiên Hùng hết sức ngoan ngoãn nghe lời thê tử. Hắn dẫn Tịch Dạ đi tuyến điện
ngầm đến khu chợ đêm. Họ phát hiện trò chuyện thông qua tin nhắn và thứ ngôn
ngữ kiếm hiệp này khiến cả hai thoải mái. Thậm chí Thiên Hùng đã khiến nàng
cười nhờ vào mấy mẫu chuyện vui lúc đi học của mình.
- Khi ta là tiểu nhị của quán mì đó, ngày đầu tiên đã làm nguyên tô mì ụp vô
đầu khách rồi. Lúc ấy quả thật là hoảng sợ kinh khủng. Nhìn cô nàng đội nguyên
đống mì vàng, rất giống con búp bê tóc len, muốn cười nhưng lại không dám
cười. May là Ngọc Linh không làm dữ.
- Hồng Phấn Lý Chiêu Phu ấy hả? - Nàng che miệng cười khúc khích.
- Chính thị. - Thiên Hùng thật thà xác nhận. - Nhưng nàng đừng lo, từ đó về
sao ta chưa đổ mì vào người nào khác. Bất quá, chẳng biết tiểu nhị hiện nay
của quán có giống như ta ngày xưa không.
- Nếu giống thì rất đáng lo.
- Nhưng có lo cũng đáng, bởi vì đây là tiệm mì ngon nhất thành phố, không đi
ăn thật là uổng phí cuộc đời.
- Vậy mọi chuyện nghe theo tướng công vậy. - Nàng hiền thục gật đầu.
Cái cảm giác thành tựu không hiểu sao lại tràn ngập trong tim hắn. Trên giang
hồ nàng nổi danh nữ ma đầu ác bá, nhưng thật sự lại vô cùng ngoan ngoãn dịu
dàng. Ngoài có thể cùng hắn kề vai giết địch, trong có thể án cử tề mi. Thứ mỹ
mãn đệ nhất thiên hạ này biết tìm đâu được. Thiên Hùng không hay mình đang
cười vô cùng đắc ý. Phát hiện mọi người xung quanh quay lại nhìn mình, hắn bèn
giở giọng ho khan, điều chỉnh tâm trạng lại. Là thật hay ảo? Thiên Hùng bắt
đầu lẫn lộn hết rồi. Chỉ biết rằng sau khi cùng Tịch Dạ trải qua một đêm hiểm
nguy sinh tử, trong lòng hắn đã không thể coi nàng là một người đồng đội bình
thường được nữa.
^_^
Đó là một quán mì bình dân trong khu chợ đêm. Ông chủ vừa nhìn thấy Thiên Hùng
đã vui vẻ giơ tay lên chào hắn. Thiên Hùng cũng vui vẻ đáp lại, giơ hai ngón
tay ra hiệu cho ông chủ nấu mì.
Hắn kéo ghế, nhường Tịch Dạ ngồi phía trong. Bắt đầu từ lúc ra khỏi bệnh viện
nàng đã kéo mũ trùm của áo khoát lên. Tịch Dạ trông rất giống một kẻ không
muốn quan tâm đến ai. Nếu bây giờ nàng đeo thêm tai nghe thì đã có thể tạo nên
trạng thái phòng thủ hoàn hảo.
Hikikomori là hiện tượng những người tự giam mình trong căn phòng đơn lẻ và từ
chối tham gia vào đời sống xã hội trong thời gian hơn sáu tháng. Đó là một
hiện tượng xã hội, một phần của NEET, bao gồm những người không học hành,
không làm việc, và không được đào tạo.
Thiên Hùng có thể nhìn thấy những biểu hiện tâm lý này ở Tịch Dạ, mặc dù nàng
ở cấp độ rất nhẹ. Xa lánh đám đông, không giao tiếp tốt, và chỉ hoạt động
thông qua điện thoại hoặc internet. Tâm lý biến đổi, gần như tách biệt ra
thành hai loại tính cách thụ động và cực kỳ nhiệt tình. Hắn chắc chắn một công
việc tại Võ Lâm với rất nhiều mối quan hệ đồng nghiệp đã giúp nàng vượt qua
được giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời. Nhưng với con mắt chuyên môn của
một bác sĩ, hắn vẫn có thể nhìn ra được những rào cản mà nàng phải đối mặt.
Thậm chí hắn phải kềm lại để không hỏi nàng có còn dùng thuốc không.
- Thử há cảo này trước đi, một trong những món không thể bỏ qua của quán. -
Hắn đẩy phần ăn về phía nàng.
Tịch Dạ là một trường hợp kỳ lạ. Với tâm lý thông thường, những người thụ động
sẽ không chủ động tiếp xúc người lạ như nàng. Nhưng chỉ cần trao đổi với nhau
vài câu, nàng sẵn sàng đi theo Thiên Hùng đến một khu chợ ồn ào đông đúc, nơi
mà bản thân sẽ không bao giờ chọn nếu Tịch Dạ chỉ có một mình.
Nàng vẫn cúi gầm mặt, bộ dáng cực kỳ căng thẳng. Có lẽ Tịch Dạ đang cân nhắc
có nên bỏ chạy khỏi chỗ này trước khi phát hoảng lên không.
“Nương tử, nạp HP kìa.” Hắn nhắn một đoạn tin vào máy nàng.
Tịch Dạ gật đầu và lấy muỗng thử một miếng há cảo đầu tiên. Nàng lại tiếp tục
nhắn tin.
“Wao, thật là ngon nha. Lâu rồi chưa được ăn ngon như vậy. Tướng công thật anh
minh thần võ.”
- Lúc nàng ăn thử món mì mới biết thế nào là món ngon nhất trần đời. - Hắn
trả lời.
Tịch Dạ ngẩn đầu lên, cười đồng tình với hắn. Lúc nàng đang tính nói gì tiếp
theo thì đột nhiên một âm thanh chói tai cắt ngang.
- @$%%&&. Cái công ty Võ Lâm đó làm ăn như sh*t. Hôm nay tao bị mất acc vì đi
theo cái đám Thịnh Thế đó công thành. Cmn, an ninh mạng gì toàn đồ bỏ. Làm mất
acc của khách hàng mà nó chỉ hứa vớ vẩn sẽ tìm cách khắc phục sao, vkl.
Thiên Hùng không biết đó là thành viên nào hôm nay cùng mình công thành. Tuy
thông cảm với sự bực bội của y nhưng lời lẽ như vậy là hơi quá đáng. Chẳng
phải Carlos đã cố gắng đến mức vào bệnh viện sao? Đây là sự cố và Võ Lâm cũng
hứa sẽ khắc phục đền bù, chứ họ có bỏ luôn đâu. Vụ việc chỉ vừa xảy ra có mấy
tiếng đầu hồ, mọi người vẫn còn đang lao động để sửa chữa lại bức tường bị
hổng, tin rằng đến sáng hôm sau tất cả đều sẽ phục hồi trạng thái như cũ thôi.
Những lời lẽ này đối với Thiên Hùng thì chỉ là ý kiến bất đồng quan điểm,
nhưng với Tịch Dạ lại là những câu công kích có thể gây tổn thương sâu sắc.
Nàng đột ngột đứng dậy trước ánh mặt ngạc nhiên của Thiên Hùng. Ba viên há cảo
nhanh chóng bay tới tấp về phía người mới phát ngôn.
Hikimori dễ dàng ẩn mình vào "ổ kén" suốt nhiều năm ròng, mất dần mối quan hệ
giữa những người láng giềng và giữa các thành viên trong gia đình. Trong
trường hợp nổi giận, hikimori thường đổ cơn thịnh nộ lên đầu những người thân
thiết nhất. Nhưng không ít những trường hợp, họ gây ra trọng án bởi vì tính
tình bất thường của mình.
Tịch Dạ là một người như thế nào? Nữ tướng cướp bá đạo, không sợ trời không sợ
đất. Thiên Hùng có thấy nàng nhường nhịn ai chưa? Thà ngọc đá cùng tan chứ kẻ
địch đừng mong chiếm được một phần đắc ý. Nói xấu phe của nàng, chẳng khác nào
đang tấn công Tịch Dạ. Với tính cách của nương tử đại nhân, nàng chắc chắn
xách đao đi ăn thua đủ với người ta rồi. Thiên Hùng lo lắng thở dài.
Phía bên kia, người bị ném há cảo cũng giận dữ đứng lên rồi.