Huyền Thoại Một Thời


Người đăng: hieugskm

- Xin lỗi, xin lỗi! Bạn của tôi lỡ tay thôi. - Thiên Hùng lên tiếng phân
trần.

- Lỡ tay mà lần lượt ném cả ba viên há cảo trước sau thế hả? - Người nọ sừng
sộ rời khỏi bàn.

- Anh bạn, bình tĩnh, chỉ là sự cố mà thôi. - Hắn đứng lên, chắn trước Tịch
Dạ. - Đây là khăn giấy, anh mau lau đi kẻo nóng.

Người bị ném há cảo tức giận hất miếng khăn trên tay Thiên Hùng xuống đất. Cả
ngày hôm nay y đã gặp nhiều chuyện không vui rồi, đây là dịp tốt để trút giận.

- Mau tránh ra, là cô ta ném phải không? - Y chỉ tay về phía cô gái đứng sau
lưng Thiên Hùng. - Bà tám, có gan ném sao không dám ra mặt nhận.

- Tôi ném đó thì sao? - Tịch Dạ hùng hổ trả lời.

Quả nhiên lời thú nhận của nàng khiến đối phương lồng lên, y nhào tới muốn
chụp lấy tóc Tịch Dạ. Thiên Hùng phải lấy thân cản người, một bên ngăn nàng
lớn tiếng trả treo, một bên kềm chế lại hành vi quá khích của vị khách nam.
Bàn ghế bị xô lệch, đám cãi vã khiến những vị khách khác sợ hãi. Thiên Hùng
biết mình không nên gây chuyện ở chỗ làm ăn của người quen, hắn đành phải xô
gã hung hăn ra, sau đó nắm tay Tịch Dạ chạy ra khỏi quán.

Gã hung hăn cùng đồng bọn ngay lập tức rần rần đuổi theo. Bọn họ đang tức điên
lên, đâu cần biết đúng sai, trước mắt cứ muốn đuổi bắt cho được kẻ thù. Đây là
khu chợ đêm nổi tiếng xô bồ nhất thành phố. Người mua kẻ bán lúc nào cũng tấp
nập, càng khó phân biệt có bao nhiêu dạng người tập trung ở nơi này. Ngoài lực
lượng an ninh còn tồn tại thêm những thế lực ngầm khác nữa. Mấy tay mà Tịch Dạ
chọc ghẹo có vẻ như là lưu manh của khu phố chợ. Dù Thiên Hùng có cố chạy lung
tung, họ vẫn có thể lần theo được dấu. “Hôm nay gặp phải hoạ lớn rồi.”

Ở những con đường trục chính, khách đi chợ đứng chật cả lối, đồ đạc bày ra
choáng hết chỗ lưu thông. Bọn họ len lõi trong đám đông, gây ra những tiếng la
oai oai đầy bất mãn. Mấy tên đuổi bắt thì càng hung hăn hơn, không ngại xô ngã
người, hất đổ hàng. Thiên Hùng cứ phải rẽ trái rẽ phải liên tục, vậy mà vẫn
không “cắt đuôi” được bọn chúng. Trong tình huống nguy hiểm đó, hắn chỉ biết
nắm chặt tay người bên cạnh, sợ sẽ lạc mất nàng. Tiếng hò reo của nhóm người
hung hãn vẫn dồn dập phía sau. Trái tim Thiên Hùng đập lên từng hồi dồn dập,
hơi thở hắn như nghẹn cả đi vì hồi hộp.

Đột nhiên Tịch Dạ vấp té. Thiên Hùng nhanh tay đỡ được trước khi nàng ngã
xuống đất. Hắn xót xa nhìn đầu gối Tịch Dạ bị trầy vài đường rướm máu. Đám
người kia có đuổi kịp họ lúc này cũng không làm Thiên Hùng lo lắng hơn được.
Hắn ân cần dìu nàng đứng dậy, miệng liên tục hỏi thăm xem Tịch Dạ có sao
không. Nàng lì lợm lắc đầu.

Đây là chỗ bờ sông, phần cuối cùng của khu chợ. Mấy cửa hàng xung quanh đều
đóng cửa im ỉm, chỉ còn đám đèn đường vàng vọt hắt xuống. Đã quá ba giờ sáng,
không còn mấy người qua lại ở khu vực này. Một chỗ đúng với chỉ tiêu không làm
phiền người khác.

Đám côn đồ cười hềch hệch thích thú khi thấy đôi tình nhân trẻ đã dừng lại.
Dám chọc ghẹo bọn họ, hai kẻ này quả thật chán sống rồi.

- Bà tám, còn chạy được không vậy? - Tên bị ném há cảo hỏi mỉa mai.

Thiên Hùng không quan tâm đến gã, hắn đang bận quan sát vết trầy trên chân
Tịch Dạ. “Bị như vầy có nguy hiểm gì không nhỉ?”

- Còn đau chỗ nào không? Cổ chân vẫn bình thường chứ? Bước thử cho anh xem
nào. - Hắn khẩn trương như thể nàng làm bằng thuỷ tinh dễ vỡ.

- Không sao mà. - Nàng bẽn lẽn trả lời.

Bọn côn đồ hoàn toàn bị bỏ lơ. Chúng chưa từng chịu loại sỉ nhục này. Cố làm
hùng làm hổ nhưng chẳng lấy được chút chú ý nào hết, đấy chính là thất bại của
một đời lưu manh.

- Này, về nhà mà chăm sóc nhau. Còn ở chợ thì để bọn này chăm sóc mấy người
nhé. - Gã tức tối hét lên.

- Lúc mới té có thể nàng chưa cảm nhận được, nhưng có khi còn chỗ khác bị
thương đấy, vẫn nên kiểm tra cẩn thận cho chắc ăn. - Thiên Hùng nhìn vào mắt
Tịch Dạ mà nói.

- Đã nói thiếp không sao mà, lúc nãy tướng công đã kịp đỡ thiếp rồi còn gì.

Trong mắt bọn họ, không còn nhìn thấy gì ngoài đối phương. Một bên khanh khanh
ta ta, một bên sôi trào máu họng. Gã cầm đầu tức hận la lên.

- Cho chúng mày chết!

Lời vừa nói ra là một quyền cực mạnh lao tới. Không đánh bọn này bầm mắt bầm
mũi, y sẽ bỏ nghề lưu manh. Mấy tên đồng hành cũng quen thuộc hỗ trợ cho kẻ
cầm đầu, chúng đã quen với kiểu cả đám túm chặt lấy địch thủ để cho đồng bọn
xử lý.

Nào ngờ quyền chưa kịp chạm người, Thiên Hùng đã kéo Tịch Dạ sang một bên, gã
lưu manh mất đà ngã dúi dụi cắm đầu xuống đất. Trước con mắt kinh ngạc của
hắn, Tịch Dạ nhún người tung đòn chân cực đẹp, một cú song phi cước thuận lợi
đánh bật hai địch thủ còn lại ra xa. Tốc độ ra chiêu của nàng cực nhanh, đến
nỗi đối phương đã ngã xuống đất, những người chứng kiến vẫn chưa tin nổi vào
mắt mình. “Đây là đời thật hay phim kiếm hiệp vậy?”

Nhưng lưu manh quả thật không hổ danh là lưu manh, sau khi bị đánh ngã, bọn
chúng vẫn không quên hung hăn phản kích. Một số kẻ gầm gừ lao vào với tay
không, một số khác lại rút nhưng thanh gỗ sắt dùng để treo mái che của những
cửa hàng. Lần này từ chuyện nhỏ đã chuyển sang đánh lớn, Thiên Hùng cảm nhận
mình không còn đường lui lại nữa.

- Tôi nói trước, không được đánh vào mặt nha. Sáng mai còn phải đi làm.

Lời chưa dứt, một đoạn gậy tre đã nhắm đầu hắn giáng xuống. Thiên Hùng nhanh
tay bắt lấy, giật ngược ra phía sau khiến đối thủ mất đà. Trong lúc đối phương
chưa kịp xoay sở thì hắn lại tiếp tục bồi một cú mạnh vào bụng. Đối với những
kẻ thiếu luyện tập, chỉ một cú này cũng đủ khiến y ngất đi.

Từ nhỏ đến lớn, Thiên Hùng cũng mấy anh em của mình đã được hàng xóm đặt biệt
danh là ngũ quỷ. Cấp hai đã đánh thắng học sinh cấp ba, danh tiếng lừng lẫy
khắp cả vùng. Năm anh em họ Nguyễn trời sinh khoẻ mạnh cao to, phá phách đánh
lộn chính là một trong những sở trường của họ. Bốn năm trước làm thêm ở quán
mì, hắn đã từng là đội trưởng trật tự của chợ. Mấy thằng nhóc hung hăn ngày
hôm nay có lẽ mới dọn về nên còn chưa biết danh Thiên Hùng.

Phía bên kia Tịch Dạ cũng không hề è dè khi đối đầu với những tên hung bạo như
khủng long. May nhờ chiếc váy xoè rất rộng nên không cản trở những đòn chân
như vũ bão sấm chớp của nàng. Gia nhập võ lâm mà chưa từng bị ma nữ dốc Phượng
Hoàng đánh cướp thì chưa thể tự xưng mình là dân giang hồ được. Sự hung dữ của
Tịch Dạ là điều những người bao vây họ bên Thái hồ đã rõ. Thê tử của Bách
Thăng thần thâu là nữ ma đầu thù dai, hiểm độc, không thể đắc tội được.

Cô Phương Huyền trước kia là một người rất nóng tính, nhưng sau khi tập võ,
nàng đã học được cách kềm chế lắm rồi. Tịch Dạ hầu như chỉ phát hoả khi ngồi
trước màn hình máy tính. Bình thường nàng rất nhu hiền, thậm chí là có vẻ hơi
yếu đuối, mỏng manh. Sự chia tách hai loại tính cách thế này là do một cú sốc
tâm lý lúc Tịch Dạ học năm đầu đại học. Đến bây giờ nàng vẫn phải tiếp tục sử
dụng thuốc để kềm chế sự hung bạo của bản thân.

- Tịch Dạ, là ta! - Giọng của hắn hét bên tai nàng.

Tịch Dạ giật mình thu chân lại ngay trước khi chạm vào Thiên Hùng. Hắn cúi
xuống đất nhặt lấy mắt kính mà nàng làm rơi. Thiên Hùng phủi phủi mấy hạt bụi,
sau đó đeo lại lên mặt Tịch Dạ. Lúc này nàng mới phát hiện sáu tên côn đồ đều
đồng loạt nằm lăn lộn dưới đất. Cả hai người họ đã hạ gục hết bọn người này
sao? Tịch Dạ nhìn lại Thiên Hùng một cách kinh ngạc.

- Đội tuyển quyền anh thành phố, hạng trung. - Hắn chìa tay cho nàng.

- Hoàng đai Việt võ đạo. - Tịch Dạ bắt tay Thiên Hùng.

Bốn mắt nhìn nhau, vừa khâm phục vừa thích thú. Trong một đêm, họ đã khám phá
ra rất nhiều điều về người đồng đội thân thiết của mình. Từ lúc quen biết đến
khi gặp mặt đã là một thời gian khá dài để quen thuộc tính cách đối phương.
Nhưng cùng nhau trải qua hoạn nạn mới có thể hiểu rõ thế nào là chân tình, và
lời trái tim mách bảo.

Cả hai người im lặng nắm tay nhau, chìm đắm trong cơn lốc xoáy tình yêu đột
ngột ập tới. Hạt giống đã gieo từ lúc nào, sao bỗng nhiên vươn cao, nở bung ra
thành muôn ngàn đoá hoa xinh đẹp thế này. Cảm giác chờ đợi rồi hớn hở vui mừng
khi nhìn thấy ai đó xuất hiện, sự lo lắng quan tâm đã trở thành đương nhiên
khi người ta đã ở trong trái tim mình.

Nếu ai hỏi Tịch Dạ vì sao ngày đó lại ngồi chờ Thiên Hùng, nàng cũng không
biết nữa. Có lẽ là do trái tim đã xui khiến nàng phải làm như vậy. Nếu ai hỏi
vì sao Thiên Hùng lại muốn nắm tay Tịch Dạ không rời, hắn sẽ cười mà trả lời
vì đó là bản năng cuả đàn ông. Tình yêu không cần lý lẽ cũng không thể hỏi tại
sao. Yêu chỉ đơn giản vì yêu.

Những tiếng còi rét rét kéo bọn họ trở về thực tế. Nếu thật sự đã có một dòng
điện chạy qua, thì nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi. Bây giờ là lúc họ
phải đối đầu với hậu quả tình yêu của mình.

Nghe người dân phản ánh, đội trật tự và cảnh sát điạ phương đã nhanh chóng
xuất hiện. Nghe nói đám côn đồ tóc vàng thường xuyên xuất hiện quanh đây đang
rượt đuổi đánh người. Cảnh sát vốn đã quá quen với bọn gây rối, cũng không ít
lần bắt chúng về đồn làm việc. Chỉ là bọn họ không thể ngờ đám côn đồ đang nằm
lăn dưới đất còn nạn nhân thì bình an đứng giữa hiện trường.

- Chuyện gì xảy ra thế này? - Cảnh sát nghiêm giọng hỏi.

- Chỉ là chút hiểu lầm. - Hắn lịch sự trả lời.

- Ồ ... thì ra là Thiên Hùng đó hả? Lâu rồi không thấy cậu về chơi. - Cảnh
sát mừng rỡ vỗ vai người bạn cũ.

- Dạ, dạo trước em bận rộn làm tốt nghiệp nên ít có thời gian ghé qua thăm
mọi người. - Hắn cười hì hì.

- Bọn khốn này, không có mắt sao mà đi chọc ghẹo đội trưởng trật tự tiền
nhiệm. - Cảnh sát đá vào mông tên côn đồ nằm gần mình nhất. - Anh Vinh của
chúng bây trước kia còn gọi Thiên Hùng một tiếng đại ca đấy. Đáng đời chưa, ăn
đòn no rồi phải không?

Chế độ làm việc của khu chợ đêm là quân dân một lòng. Đội trật tự do người dân
thành lập nhằm tự quản lý khu chợ của mình. Tiếng là do tự nguyện cống hiến
nhưng thật ra phải trải qua tranh giành điạ bàn mới có được. Nơi này nổi tiếng
có doanh thu cao, dĩ nhiên nhiều người muốn chen chân vào. Đội trật tự vừa có
sức mạnh vừa có uy tín mới quản lý hết được toàn bộ những hoạt động xô bồ xô
bộn của khu chợ.

Năm đó Thiên Hùng lăn lộn làm thêm kiếm tiền học phí nên thường xuyên va chạm
khắp nơi. Hắn cảm thấy một khu chợ mà có nhiều băng nhóm chồng lấn lên nhau
thật quá mức lộn xộn, mới nảy ra ý định thống nhất võ lâm. Dù sao cũng lớn lên
với truyền thống sử dụng cơ bắp để nói chuyện, hắn không ngại dùng chút quyền
cước để đổi lại hoà bình cho khu chợ. Anh Vinh quản lý chợ đêm từng là bại
tướng dưới tay Thiên Hùng, nên không ngại gọi hắn một tiếng đại ca. Đội trật
tự cũng bắt đầu từ thời Thiên Hùng mới được thành lập và hoạt động hiệu quả
cho đến hiện nay.

Có đội trật tự cũng đương nhiên sẽ có quy cũ. Khu phố nề nếp, yên ả thì cảnh
sát sẽ hoan nghênh tổ chức tự phát này thôi. Do công việc, có đôi lúc hắn cũng
phải lên xuống đồn công an nói chuyện. Toàn bộ cảnh sát địa phương đều đã nhẵn
mặt Thiên Hùng hết rồi.

Lúc hắn thi đậu đại học, cả chợ đều hết sức kinh ngạc lẫn tự hào. Dân giang hồ
lẫn cảnh sát đều mừng rỡ tiễn hắn rời khỏi chợ, tiến bước vào trường y. Thiên
Hùng chính thức rửa tay gác kiếm, và trở thành huyền thoại trong giới võ lâm.
Đâu ai ngờ hắn đột ngột trở về với bộ dáng nhân viên công chức yếu đuối như
thế này.

- Xem ra tay đấm của cậu vẫn còn chắc lắm. - Cảnh sát khoát vai hắn kéo về
đồn. - Còn nhớ cách ghi biên bản không đấy?

- Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm. - Thiên Hùng cười khổ.

- Cậu hiểu thủ tục mà. - Cảnh sát cười khà khà.

Mì kéo còn chưa được ăn, bọn họ phải đi hợp tác làm việc với chính quyền. Giờ
này đã gần bốn giờ sáng, tất cả đều phải trải qua một đêm mất ngủ. Tịch Dạ mệt
mỏi tựa vào vai Thiên Hùng lúc ngồi ngoài ghế chờ. Hắn nắm tay nàng an ủi,
chia sẻ cảm xúc lúc này với Tịch Dạ. Mối quan hệ của bọn họ thì ra đã tiến
triển thần tốc đến không ngờ. Đây là thật chứ không phải trong game đâu nha.


Võ Lâm Huyền Thoại - Chương #52