Đoạn Tôn Tử Nhà Hắn


Người đăng: Philete

“Ha ha, Loa Toàn Cửu Ảnh tuy rằng quỷ dị nhưng là vật chết, mạnh yếu vẫn ở
người thi triển mà thôi. Ai…đại tỷ ngươi đây thiên phú thật khiến tiểu đệ cảm
thấy ghen tỵ nha”

Đứng bên cạnh Liễu Tam nương, Lý Tông phe phẩy quạt giấy than ngắn thở dài.
Quả đúng như hắn nói, thiên phú của Liễu thị cao cấp hơn mình nhiều. Tựa như
môn Loa Toàn Cửu Ảnh này, bản thân được hệ thống quán đỉnh, luyện tập mấy hôm
mới miễn cưỡng nhập môn. Còn nàng, chỉ đọc sơ một lần, diễn luyện vài ngày
liền đạt đến tiểu thành cảnh giới. Nguyên nhân sâu xa có thể do nàng tu vi võ
học cao cường, luyện võ tựa nước xuôi dòng, song phải khẳng định, thiên phú
của nàng không chê vào đâu được.

“Đâu đâu đâu, tỷ tỷ cũng chỉ có chút tài mọn, sau này còn muốn dựa vào ngươi
bảo hộ ta đâu này”

Hai người bên này rì rạo nói chuyện, xem Tây Môn Lãng tựa hồ không khí. Làm y
lần nữa máu nóng lên não, hô to: “Con mẹ nó ta bắn chết các ngươi”

Vèo vèo vèo, liên tục ba mũi phí đao phóng đến, vách tường càng bị đục thành
lỗ lớn toang hoang, chỉ có điều cả hai người dựa vào thân pháp quỷ dị vẫn bình
yên vô sự tránh thoát.

Tránh chiêu mấy vòng, Lý Tông lẫn Liễu Tam nương đều phiện muộn dừng chân,
quay sang nhìn dơ dáy Tây Môn Lãng xấu xa hỏi: “Này ngươi….ngươi hết phi đao
chưa?”

Cmn. Cố ý, hai đứa mất dạy rõ ràng cố ý. Tây Môn Lãng thẹn quá hóa giận, bản
thân tuyệt kỹ phi đao cứ như thế dễ dàng bị tránh, còn bị chế giễu, hàm răng
sắp cắn nát, Y như con chó cắn càn điên cuồng phóng đến:

“A…ta liều mạng với các ngươi”

Chỉ có điều, Bịch, vẫn như lần trước, Y vừa lao đến trước mặt hai người đã bị
đá văng xuống lầu. Lần này cước lực có vẻ nặng nề hơn, Tây Môn Lãng ngã sml
khói bụi mịt mờ, há miệng phun ra một búng máu tươi. Y hai mắt co rụt kinh dị
thốt lên: “Tiên thiên hậu kỳ, làm sao có thể”

“Hừ cuối cùng cũng nhận ra rồi sao?” Liễu Tam nương từ tầng hai nhẹ nhàng đáp
xuống ngoạn vị nhìn y.

Quả nhiên! thật không nghĩ ra, nho nhỏ Hồng Trần khách sạn thậm chí tụ tập cả
Tiên thiên hậu kỳ cao thủ. Mẹ nó đá phải tấm sắt rồi. Thiên hạ đồn đại Tây Môn
Lãng từng giết qua Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng thực sự đó chỉ do đánh lén mới đắc
thủ. Y tuy nhiên tự xưng thiên hạ Thập đại ác nhân, nhưng cũng biết Tiên thiên
hậu kỳ mãnh mẽ đến nhường nào, nếu đấu chính diện, năm cái Tây Môn Lãng cũng
không đủ cho người ta giết.

Y tâm tư lanh lẹ, vội vàng bò dậy chắp tay cười cợt nói: “Nhận ra nhận ra, là
tại hạ lỗ mãng, không biết tiền bối ở đây, hôm nay tại hạ xin nhận lỗi, lần
sau nhất định bồi tồi, hiện tại ta có việc xin cáo từ trước”

Nói xong vội vàng xoay người muốn chạy, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách à.

“Đứng lại cho ta”

“Ồ tiền bối còn có gì chỉ giáo” Tây Môn Lãng mặt mày khổ sở chắp tay hỏi.

Liễu Tam nương mị hoặc môi đỏ nhẹ mở, yêu kiều cười nhạt: “Nhà ngươi ở quán
của ta làm loạn, đuổi hết khách khứa, phá vỡ đồ đac, thế nào định xin lỗi vài
câu là chuồn được sao?”

“Ngươi chính là Liễu tam nương” Y giật mình kinh ngạc.

“Làm sao, ngươi có ý kiến”

“Không không có” Tây Môn Lãng trong lòng chửi chó má, mẹ đứa nào thất đức, bảo
rằng Liễu tam nương chỉ có Tiên Thiên tầng ba, rõ ràng Tiên Thiên hậu kỳ ở đó,
mẹ nó hại lão tử khó xử, tròng mắt xoay vòng, Y thành khẩn hỏi: “ không biết
vị Liễu tiền bối này muốn ta bồi thường cái gì?”

“Nhà ngươi ở quán tự ý đánh nhau, phá hủy đồ đạc, quan trọng nhất là dám ngang
nhiên cùng chúng ta xuất thủ, tội đáng môn chết, chỉ có điều bản cô nương tấm
lòng lương thiện, ngươi tự mình chặt một tay, ta tha ngươi đi”

“Cái gì tự chặt một tay” Tây Môn Lãng sắc mặt khó coi, hai mắt hàn mang, mở
miệng cười gằn: “Liễu tiền bối, ta nói ngươi làm người nên lưu lại chỗ trống,
sau này còn dễ gặp nhau, nếu làm cho tuyệt không khéo lật thuyền trong mương”

“Hừ lần này gặp mặt ta nhớ, sau này tái kiến”

Nói xong liền như một làn gió phóng ra ngoài khách điếm, Y tự phụ bản thân
Thiên Lý Thần Hành Tiên thiên bên trong ít người địch nổi, làm sao chịu nhục
nhã chặt tay. Ha ha tiện nhân nhà ngươi, đợi ít hôm lão tử có chuẩn bị, nhất
định phải cho ngươi biết thế nào là tiền dâm hậu sát, tái sát tái dâm. Hừ.

“Thật nhanh” Liễu Tam nương nhíu mày than thở, bỗng nhiên vung tay túm được
một cái quạt.

“Đại tỷ mau dùng nó bắn hắn, đừng để hắn chạy thoát”

“Ừ” Nàng phản ứng nhanh chóng, vội đảo chân đuổi theo.

Phang, phang, phang phang

Liên tục chín phát nổ vang lên, chỉ thấy bên ngoài Tây Môn Lãng nằm bẹp thoi
thóp trên mặt đất, sau lưng hiển hiện mấy cái lỗ máu.

Đợi khi Lý Tông chạy ra đến, y đã chỉ còn vài hơi, vội vàng hô to.

“Hạ thủ lưu người, tỷ tỷ khoan đã giết hắn”

“Đệ đệ làm sao?” Liễu Tam nương nghi hoặc hỏi.

“Khục khục” Lý Tông một bộ chính nghĩa đường đường nói: “Tây Môn Lãng tham hoa
háo sắc, khi nam phách nữ đúng là không việc ác nào không làm, tỷ tỷ ngươi vũ
mị xinh đẹp, giết hắn chỉ tổ bẩn tay mình mà thôi, hay là vẫn để ta ra tay đi”

“Ừ đệ nói đúng” Liễu Tam nương cười ngọt ngào, nhu thuận chuyển sang bên cạnh
nhường lối cho hắn.

Lý Tông cười hì hì, lật tay muốn một chưởng đập chết, nhưng nhìn cái kia thê
thảm máu me, có chút chán ghét, đảo mắt xung quanh, nhìn thấy đang tò mò xem
kịch áo vàng thiếu nữ, liền cười nói:

“Cô nương cho ta mượn kiếm được không?”

“Ân được” Thiếu nữ áo vàng gật đầu, nhanh lẹ đưa kiếm cho hắn.

Lý Tông rút kiếm, đắn đo hai ba lần vẫn chưa chưa xuất thủ, quay sang hỏi hai
nàng:

“Tên này ác nhân làm nhiều điều thương thiên hại lý, quyết không thể để hắn
chết dễ dàng, các ngươi nghĩ nên thế nào giết hắn đây.”

Hai nàng nhìn nhau liếc mắt, trăm miệng một lời:

“Đoạn tử tôn nhà hắn”

Ặc! Lý Tông khuôn mặt cứng ngắc, không được tự nhiên đảo qua hai nữ. Liễu Tam
nương cười duyên dáng xông hắn nháy mắt, mà thiếu nữ áo vàng thì thẹn thùng
che miệng.

“Ha ha” Hắn cười cười, vung kiếm dứt khoát iền một đâm xuống.

“A” Sau một tiếng sói tru đau đớn, vang danh thiên hạ thập đại ác nhân Hoa Hoa
phi đao cứ như thế bị chặt đứt chim mà chết, khiến người ta cảm khái liên tục,
cùng lúc đó, bên tai nghe văng vẳng tiếng chúc mừng của Viên Viên: “Chúc mừng
ký chủ giết chết Tiên thiên tầng ba đối thủ, thu được 600 điểm tích phân”

What?

Lý Tông hơi chút nghi hoặc, không phải 300 điểm ư, vì sao lại là 600 điểm đây.

“Ký chủ bình thường giết chết đối thủ cùng cảnh giới(đại cảnh giới) sẽ thu
được tương ứng điểm tích phân, nếu vượt cấp đánh giết, điểm thưởng sẽ tăng gấp
đôi, ngược lại đánh giết cảnh giới thấp hơn đối thủ, điểm thưởng cũng theo đó
mà giảm một nửa.”

A! còn như thế quy định. Lý Tông hứng phấn hết cả người, đúng lúc Viên Viên
lại chốt câu nữa:

“Vì đây là lần đầu ký chủ vượt cấp giết người, hệ thống tặng thêm một lần quay
thưởng, không biết ký chủ ngươi có sử dụng luôn không?”

“Để sau đi” Lý Tông lắc đầu, ở trên người Tây Môn Lãng lục lọi. Qủa nhiên từ
trong ngực y tìm được ba quyển sách cũ nát.

“Tích, phát hiện cao cấp bí tịch, Thiên Lý Thần Hành, định giá 2000 điểm tích
phân, có hay không thu về?”

“Tích, phát hiện trung cấp bí tịch, Độc Lý Phi Đao, định giá 250 điểm tích
phân, có hay không thu về?

“Tích, phát hiện trung cấp nội công tâm pháp, Hoan Ma công, định giá 400 điểm
tích phân, có hay không thu về”

“Thu về, thu về” Lý Tông cười ngoác mồm không ngờ chỉ giết chết một tên Tây
Môn Lãng, chẳng những thu được tới 3250 điểm tích phân, còn kiếm được một lần
quay thưởng cơ hội. Mẹ nó kiếm lời, đây mới là kiếm lời haha. Tính toán cộng
thêm dư thừa 1950 điểm ban đầu, hiện tại tổng cộng hắn có 5200 điểm, một lần
quay thưởng, một tấm sơ cấp phó bản thẻ bài.

Quan sát một chút điểm số, hắn hung phấn vô cùng, quay sang bên cạnh Liễu Tam
nương bất ngờ giang tay ôm lấy nàng, há miệng mổ trên mặt nàng mổ mấy phát
cười to: “Haha, tỷ tỷ ta yêu ngươi quá đi”

“Ách…” Liễu Tam nương thấy hắn ngây ngốc, đang định hỏi han, tự dưng bị đánh
bất ngờ, thân thể cứng ngắc, bất giác mặt đỏ như gấc thẹn thùng thủ thỉ: “Đệ
đệ, biểu lộ cũng đâu cần như thế trực tiếp nha”

“A..” Lý Tông giật mình, có chút ngượng ngùng buông nàng, cười hehe: “Xin lỗi,
ta chỉ thấy ngươi quá xinh đẹp nên hơi kích động mà thôi”

“Thật sao?” Liễu Tam nương lời nói lý nhí. Không nghĩ hắn càng như thế trực
tiếp, dự định ngay chỗ này biểu lộ với ta sao, ai ui, phải làm sao đây, nên
đồng ý hay không.

Đối diện hoàng y thiếu nữ thấy hai người lớn mật biểu hiện, cảm giác choáng
váng, cúi đầu vội vàng chạy vào trong nhà. Đôi mắt lóe lên hâm mộ, sau đó nghĩ
đến bản thân tình cảnh hiện tại chợt ảm đạm ưu thương.


Võ Hoàng Hệ Thống - Chương #9