Người đăng: Philete
“Hí” Mặt rỗ nam tử giật mình, lui ra sau mấy bước khẽ hô: “Quân Tử kiếm”
Đảo mắt đánh giá áo trắng thanh niên chốc lát, liền chắp tay cười hỏi:
“Vị này thiếu hiệp, phải chăng là trên giang hồ thanh danh hiển hách, nhân
xưng Quân Tử kiếm Lữ Bất Phàm?”
“Hả! hắn chính danh chấn giang hồ Lữ Bất Phàm ”
“Lữ đại hiệp thì ra là hắn”
Mọi người nghe mặt rỗ nam tử phát ngôn, liền nhao nhao quan sát vị áo trắng
anh tuấn thanh niên. Thấy hắn thân hình cao ráo, khuôn mặt quắc thước tay ôm
bảo kiếm, liền có phần khẳng định, không ít người tỏ vẻ kính ý muốn kết giao,
cũng có vài kẻ ghen tị khinh thường. Lữ Bất Phàm nghe nhân sĩ võ lâm hâm mộ
tên mình, vẫn bình đạm như thường hiên ngang đứng thẳng. Bản thân hai mươi sáu
tuổi đã đột phá Tiên Thiên hai tầng, một thân kiếm pháp xuất trần khuynh thế,
từ khi xuất đạo đến nay chưa từng thất bại. Hành tẩu Trần quốc bị người hâm mộ
là chuyện đương nhiên, không đáng nhắc đến.
“Bành” Bỗng nhiên lúc này, từ cửa xông vào một thanh niên trẻ tuổi, mình khoác
Tử Y, vai vác đại đao, mắt kiếm đảo quanh sảnh ăn, gằn giọng hỏi:
“Lữ Bất Phàm ở đâu”
Mọi người ánh mắt đầu hướng về thanh niên áo trắng, Tử y thanh niên chống đao
xuống đất, trừng mắt hướng sang thập phần khẳng định hỏi: “ Ngươi chính là
Quân Tử kiếm Lữ Bất Phàm ”
“Ngươi là ai?” Lữ Bất Phàm ôm kiếm, híp hai mắt.
“Tại hạ Bá Đao Phong Vô Ưu, nghe nói Lữ Bất Phàm ngươi trên giang hồ Long bảng
xếp hạng thứ hai mươi tám, phải không có chuyện đó?”
“Ừm” Lữ Bất Phàm chỉ hừ nhẹ xem như chấp nhận, những vẻ mặt tràn đầy ưu việt.
Thấy họ Lữ khinh thường mình, Tử y thanh niên hơi chút tức giận, vung đao cười
gằn: “Giang hồ đồn đại chẳng đáng tin, nghe nói Lữ đại hiệp Hạo Nhiên Quân Tử
kiếm đã tu luyện đến lô hỏa thuần thanh, sao không nhân đây biểu hiện một chút
để mọi người tin tưởng.”
“Không rảnh”
“Ngươi…, sự chưa phải do ngươi quyết” Phong Vô Ưu cắn răng, một lời không hợp
liền vung đao xông đến.
Ngu muội! Lữ Bất Phàm hừ lạnh, thân hình lay động vài cái đã phóng trước mặt
gã. Xoẹt, kiếm quang lóe lên, cổ tay cầm đao bị cứa đứt, đại đao loảng xoảng
rơi xuống nền nhà, càng xoay người bồi thêm một cước, Phong Vô Ưu chưa kịp
chống đỡ đã bị đá văng ra cửa.
“Thật tuyệt diệu kiếm pháp” Mọi người hoan hô tán thưởng, ngay cả hoàng sam
thiếu nữ đều mắt đầy dị sắc.
Tử Y thanh niên khuôn mặt tái mét, lưng bốc mồ hôi hột, liền đao cũng vứt bỏ
quay người bỏ chạy.
“ Quân Tử kiếm quả nhiên danh bất hư truyền”
“Đúng vậy, Lữ đại hiệp không hổ là Lữ đại hiệp, một chiêu Hạo Nhiên Quân Tử
kiếm đẹp mắt vô cùng, tại hạ bái phục”
Mặt rỗ nam tử xem hết chiêu kiếm, hơi biến sắc mặt, lặng lẽ định chuồn.
“Đứng lại?”
Lữ Bất Phàm nhướng mày lạnh lùng nói:
“Vừa nãy Phong Vô Ưu là kẻ mãnh phu, tội không đáng chết nên ta chỉ nhẹ nhàng
trừng phạt, còn như tên dâm tặc nhà ngươi, đã gặp bản thiếu hiệp làm sao để
ngươi thảnh thơi hành tẩu giang hồ”
Mặt rỗ nam tử thấy vậy, tròng mắt xoay vòng, giả vờ kinh hãi chắp tay van xin:
“Lữ thiếu hiệp tha mạng, tại hạ nhất thời vui đùa mà thôi, vẫn chưa làm gì cả”
Bên cạnh thiếu nữ nghe vậy chẳng đành lòng, nhẹ nhàng xin xỏ: “Lữ công tử, hắn
vẫn chưa làm gì ta, huynh tha cho hắn một mạng đi”
“Ha ha cảm ơn xinh đẹp muội muội đã bảo hộ ca ca ta…nếu sau này gặp mặt, ca ca
ta sẽ hết mình bồi ngươi, chỉ là trước khi đi, ca ca xin phép xem ngươi khuôn
mắt trước đã nha”
Vèo chân chuyển vài bước liền muốn túm lấy khăn che mặt của thiếu nữ.
“Ngươi” Thiếu nữ giật mình tức giận.
Mà bên cạnh Lữ Bất Phàm sắc mặt khó coi, nhân lúc bàn tay chưa chạm đến liền
vung kiếm bổ tới.
“Ngươi muốn chết”
Kiếm quang như điện trực thẳng đối thủ yết hầu. Chỉ có điều, mặt rỗ nam tử vậy
mà quỷ dị tránh thoát, lặng lẽ thò tay vào túi áo. Mặt cười lạnh giọng nói:
“Chỉ vì một con kỹ nữ, Lữ thiếu hiệp ngươi định bất chấp tính mạng cùng ta
tranh đấu sao?”
Chỉ có điều, kiếm đã xuất vỏ làm sao thu tay được, Lữ Bất Phàm mặc kệ cùng y
dài dòng lấn lướt xông lên, chém liên tục ba chiêu.
“Hừ không biết sống chết” Mặt rỗ nam tử hàn mang lóe lên. Y ban đầu vốn dĩ có
chút kiêng kị Lữ gia tiêu cục thế lớn, không muốn cùng Lữ Bất Phàm dây dưa,
nào ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nếu đã muốn chết, lão tử thành toàn
nhà ngươi, từ trong túi quần lật ra vũ khí, dứt khoát phóng đi.
“Vèo”
Chỉ nghe bịch một tiếng, mọi người giật mình xem xét, bỗng nhiên con mắt co
rút không thể tin nổi. Bởi vì kẻ vừa ngã xuống đâu phải là tên xấu xí dâm tặc
mà là đại danh đỉnh đỉnh Quân Tử kiếm Lữ Bất Phàm.
“Lữ công tử…” Áo vàng thiếu nữ cũng hãi hùng che miệng, kinh hô.
Giang hồ nhân sĩ nhìn về phía nam tử mặt rỗ đều biến sắc, không nghĩ người này
trông tục tằng dơ dáy lại ẩn giấu thực lực ghê gớm.
“Ha ha ha” Mặt rỗ nam tử cười lớn, đi đến bên cạnh xác họ Lữ, từ yết hầu rút
ra một căn nho nhỏ phi đao, tự nhiên ngồi xuống rót trà, súc miệng vài cái
liền nhổ ra khinh thường:
“Phi, Quân Tử kiếm, Long bảng thứ 28, chỉ đến như vậy?”
“Hừ vốn dĩ không muốn ở đây gây sự, ai ngờ lại cứ có kẻ không biết sống chết
muốn dây dưa đến cùng, ngươi cho rằng một cái Lữ gia tiêu cục đủ để kinh sợ
Tây Môn Lãng ta hay sao?”
“Tây Môn Lãng.. Hoa Hoa Phi đao Tây Môn Lãng”
“Thiên hạ thập đại ác nhân một trong Dâm tặc Tây Môn Lãng”
Mọi người nghe đến cái tên này liền sợ mất mất, chưa kịp định thần đã nháo
nhác trả tiền trốn chạy.
Giang hồ phong vân, cá lớn nuốt cá bé, ngươi có thể không sợ các thế lực lớn
nhưng không thể không sợ Thập đại ác nhân. Bởi vì những ác nhân này giết người
cướp của, cưỡng bức đạo tặc không gì không làm. Kinh khủng hơn chính là những
người này võ công cao cường, lại tinh ranh lão luyện nên có nhiều thế lực muốn
nhúng tay diệt trừ bọn họ, nhưng lần nữa lần nữa thất bại.
Hoa Hoa phi đao Tây Môn Lãng xếp thứ 10 trong thập đại ác nhân, võ công chưa
tính cao cường, nhưng một tay phi đao xuất quỷ nhập thần, nghe đồn từng có một
vị Tiên thiên hậu kỳ tìm hắn báo thù mà mất mạng dưới phi đao. Hơn nữa hắn còn
tu thành nhất môn tuyệt diệu khinh công tên Thiên Lý Thần Hành, khi đã liều
mạng thì ngay cả Tông sư cao thủ cũng khó lòng bắt được.
Vì vậy, Trần quốc võ lâm đông đảo, vừa nghe thấy tên đều sợ mất mật.
Tầng một khách điếm khách quan trốn sạch sẽ, tiểu nhị chưởng quầy cũng từ lâu
lui bước, chỉ còn hai người Tây Môn Lãng cùng thiếu nữ áo vàng. Nàng kia cũng
từ trong kinh hãi tỉnh giấc rút kiếm, vừa lui về sau vừa hô gấp:
“Ngươi..ngươi đừng đến đây nếu không ta gọi người”
“Gọi đi gọi đi, tiểu muội muội, ngươi có gọi rách họng cũng không ai đến cứu
đâu ha ha ha”
Tây Môn Lãng cười càng to hơn, mặt mũi dâm tiện nói: “Thế nào xinh đẹp muội
muội, có hứng thú cùng ca ca ta tìm chỗ vắng người trò chuyện hay không?”
Lòng phi phàm đắc ý, liền muốn thi triển Thiên Lý Thần Hành bắt đi thiếu nữ.
Bốp! Chỉ có điều, Y đang tý tửng bước chân, chừng nửa mét liền bị vật gì đó
đập vào mặt, ngã ngửa đằng sau.
“Phi, phi...là ai, là ai dám ném giày thối vào mặt lão tử?”
Hùng hồn chửi rủa mấy câu, Y đôi ngó trái ngó phải truy tìm hung thủ, ngay cả
áo vàng thiếu nữ cũng giật mình đưa mắt nhìn quanh. Tây Môn Lãng tìm mãi chưa
thấy ai, tức giận quát lớn.
“Mẹ nó ngươi ở đâu mau cút ra đây”
Bốp! Thêm một chiếc giày nữa bắn trúng mặt, chặn luôn cả cái miệng rộng, Tây
Môn Lãng sững sờ hai giây sau đó tức đến hộc máu, giận dữ vô cùng. Chợt nghe
thấy phía trên lầu vọng xuống tiếng cười đùa: “Đại tỷ ngươi làm gì thế, sao
đem giày của ta cầm ném, lát nữa đệ đệ còn phải về nhà nha, không có giày thì
đi như thế nào đây”
Lại nghe tiếng cô gái nũng nịu: “Thì người ta tâm tình chán chường, ném giày
giải khuây, tốt à, mất giày rồi đệ đệ ngươi chớ khởi hành nữa”
“Ai tỷ tỷ tấm lòng ta hiểu, nhưng ném ở đâu thì ném, sao lại ném trúng bản mặt
tên dưới kia, trông hắn xấu xí bẩn thỉu như thế, làm hỏng giày của ta mất rồi”
“Ai nha, người ta lỡ tay thôi mà, đệ đệ ngươi chớ sinh khí, đợi ngày mai ta tự
tay thêu cho ngươi đôi mới bồi tội làm sao?”
“Được, nói lời giữ lời”
Phía trên hai người một xướng một ngâm chẳng coi ai ra gì, đâu biết rằng phía
dưới lầu Tây Môn Lãng đã sắp bảo nổi.
“Con mẹ nó, các ngươi hai tên chó chết cút xuống đây cho ta”
Y tức giận thét to, liền phóng như bay lên lầu muốn xé xác đôi cẩu nam nữ vừa
nhục nhã mình.
Bịch! Có điều Y chưa kịp làm gì đã bị đá rơi trở xuống, ngã vỡ mất một chiếc
bàn.
“Tỷ tỷ sao ngươi ra chân nặng như vậy, làm vỡ mất bàn ăn rồi hazza”
“Nhỡ chân nhỡ chân, tỷ tỷ ta nhỡ chân nha”
……………………..
Hai người trên lầu vẫn thản nhiên thân mật trêu đùa, bên dưới lầu, Tây Môn
Lãng thì nhem nhuốc cả người từ trong bụi bặm đứng dậy, mặt mày âm trầm chảy
nước. Y hành tẩu giang hồ hơn ba mươi năm, lần đầu tiên bị nhục nhã như vậy.
Bên cạnh, hoàng sam thiếu nữ che miệng cổ quái, cảm giác phía trên lầu đôi nam
nữ thật có ý tứ. Trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bản thân xem như thoát
nạn.
Tây Môn Lãng bình phục tâm tình, chắp hai tay hướng lên lầu hai hỏi: “Tại hạ
Tây Môn Lãng xin hỏi hai vị cao tính đại danh”
“Hắn là Tây Môn Lãng?”
“Đúng thế”
“Ngươi biết không”
“Ặc ta chẳng biết, tỷ tỷ ngươi biết hắn là ai chăng?”
“Tỷ tỷ ta đây từng nghe chút ít”
“Ồ hắn là ai vậy?”
“Hắn a….hắn a…hắn là một con rùa nha, hahaha”
Tiếng cười vui vẻ vang lên khắp khách điếm, để bên dưới Tây Môn Lãng mặt mày
tím tái. Sỉ nhục, trần trụi sĩ nhục, hắn cảm giác đầu óc choáng váng tức đến
suýt hộc máu.
“Ta liều với các ngươi”
Tây Môn Lãng lần thứ hai phi mình nhảy lên tầng lầu, thấy phía trong đôi nam
nữ đang sảng khoái trò chuyện thì nghiến răng nghiến lợi. Lần này y không vộ
vàng xông pha mà dứt khoát phóng luôn phi đao bắn giết.
Phập, phập.
Hai tiếng kêu nhỏ, song phi đao chẳng bắn trúng ai cả, trúng phải đằng sau một
cái cột đá hoa cương. Phải nói vừa rồi Tây Môn Lãng toàn lực ra tay, nên lực
đạo rất mạnh. Cột đá hóa cương vậy mà bị cắm phập vào như đậu hủ. Thử nghĩ phi
đao kia nếu cắm trúng người, nhất định chết rất khó coi, chẳng trách có tin
đồn Tây Môn Lãng có thể bằng Tiên Thiên tam trọng tu vi âm chết Tiên Thiên
thất trọng cao thủ.
“Hô thật nguy hiểm nha” Liễu Tam nương vừa kéo Lý Tông né qua ám chiêu. Vội
vàng vỗ vỗ chính mình bộ ngực sữa, bộ dạng sợ hãi uốn éo cười với hắn:
“May mắn Loa Toàn Cửu Ảnh mà đệ cho ta lợi hại, nếu không chúng ta đều bị đánh
lén nha hihi”