Hồng Trần Khách Sạn


Người đăng: Philete

Hai ngày sau, Lôi Cổ trấn.

Hồng Trần khách sạn điệu đà tựa bên bờ sông Liễu Giang, hôm nay nhân sĩ giang
hồ qua lại phi thường nhộn nhịp. Chỉ một buổi sáng tính toán đã có mấy trăm kẻ
đến rồi đi. Tựa như lúc này buổi trưa, toàn bộ sảnh ăn tầng một gần như kín
chỗ, khách khứa tới đây tụ tập ăn uống, tam giáo cửu lưu đều có cả. Tiếng trò
chuyện, cười đùa uống rượu nháo nhác ồn ào. Chỉ có tầng hai trông vắng vẻ yên
ắng, nghe đâu có người bỏ ra giá cao thuê trọn một ngày để nghỉ ngơi, bà chủ
quán đã đồng ý nên ở đây mọi người nghi hoặc cũng không dám chất vấn. Ai bảo
chưỡng quỹ Liễu Tam nương là cao thủ võ lâm cơ chứ.

“Ai nha Lý đệ đệ ngươi hôm nay liền bỏ người ta đi ư, sao không ở lại bồi
thiếp thân vài hôm nữa” Phòng đơn tầng hai vắng vẻ chợt truyền ra giọng nói u
oán, mê người.

Nhìn vào chỉ thấy một nữ tử mặc áo hồng, dung mạo kiều mị thướt tha, đang ỏn
ẻn khoác tay bồi rượu bên cạnh vị công tử mặc áo trắng khoác đen. Nàng bộ ngực
sung mãn cố ý cạ đi cạ lại trên người hắn, làm nũng:

“Thế nào, đệ đệ nỡ lòng để ta cô đơn mong chờ hay sao”

“Ha ha, Đại tỷ ngươi chớ lo, lần này ta về nhà một thời gian ngắn sẽ quay lại,
đến khi đó phải tìm cách ăn ngươi cái này mê người yêu tinh mới được”

“Ai nha đệ đệ ngươi không sợ bị ta triền miên cho tinh tẫn người vong hay
sao?”

“Không sợ, không sợ..chỉ lo khi ấy đại tỷ ngươi lại lần nữa bỏ chạy mà thôi
hahaha”

“Ây đệ đệ thực là xấu, ngươi nói như vậy làm thiếp thân nóng hết cả người lên
đây này”

“Đã như thế, chúng ta chi bằng nhân lúc trai đơn gái chiếc liền nghiên cứu một
hồi nhân sinh lý luận chăng….”

Vị công tử áo trắng khoác đen không ai khác chính là Lý Tông, hai hôm trước
rời khỏi Cổ Đằng trấn, hắn liền phóng ngựa đến nơi đây, ghé thăm nhà này khách
sạn.

Hồng Trần khách điếm chính là tâm huyết mấy năm qua của thái tử Lý Đạo Thành,
như đã giới thiệu vị xấu số thái tử võ không giỏi văn không tinh, tuy nhiên cả
đời mọi thứ đều tương đối khắc khổ cố gắng. Gã trong ba năm đi lại khắp nơi tổ
kiến thế lực, buôn bán mở khách sạn, tuy nhiên hầu hết đều thất bại, chỉ mỗi
cái này Lôi Cổ trấn Hồng Trần khách sạn là khá có sinh ý.

Nguyên nhân khách điếm phát triển tốt thực ra không phải do Lý Đạo Thành mà là
do một vị nữ lão bản chính là đang ỏn ẻn bên cạnh hồng ý nữ tử Liễu Tam Nương.
Liễu Tam nương là một nữ tán tu, trên giang hồ khá có hung danh hiểm hách, mấy
năm trước đánh nhau bị kẻ thù truy sát, trốn vào khách sạn. Được Lý thái tử
cứu giúp, thậm chí còn lấy cả tuyệt học gia truyền Huyền Ngọc công ra giúp
nàng chữa thương. Vì đền ơn, Liễu Tam nương quyết định lui ẩn giang hồ đến
giúp gã quản lý khách sạn.

Mấy hôm trước trên đường về, đi qua Lôi Cổ trấn hắn mới sực nhớ đến cái kia
máu chó cố sự, lại muốn chứng kiến một lần vị này mê người nữ tử liền quyết
định ghé qua thăm quan.

Quả nhiên, Lý thái tử ánh mắt không sai, Hồng tam nương không chỉ xinh đẹp mỵ
hoặc mà còn vô cùng giỏi giang, quản lý khách điếm đâu vào đấy. Hắn lập tức
nảy sinh ý định bồi dưỡng, cắn răng hối đoái Tẩy tủy đan, Đại Hoàn đan cùng
Tăng phúc đan để nàng ăn vào. Khiến nguyên bản nàng từ Tiên thiên ba tầng,
tăng vọt lên đến Tiên thiên bảy tầng độ cao, thậm chí có tẩy tủy đan tương trợ
còn giúp nàng trị liệu ám thương, tăng cao tư chất, chẳng ra mấy năm, Hồng tam
nương nhất định đột phá cảnh giới thậm chí đạt đến vô thượng tông sư cũng nên.
Cho nên yêu nữ này càng quấn người, giở đủ các trò khiêu khích trêu chọc hắn.

Còn hỏi hắn lấy được điểm tích phân từ đâu? Cái này cũng là do hôm trước đánh
giết nhóm người Hùng đường chủ, trong tay nải có chứa vài cuốn hạ cấp võ tịch,
hệ thống hỏi có thu về hay không. Hắn hỏi dò mới biết kỳ thực chỉ cần đan
dược, bí tịch, vũ khí, bảo vật gì nếu đạt tiêu chuẩn hệ thống sẽ thu về được
với nửa giá trị.

Lúc đó, hắn với vỗ trán cười haha, bởi vì nguyên bản Lý thái tử có nắm giữ một
môn cao cấp bí tịch, hai môn trung cấp bí tịch cơ đấy. Hắn liền sao chép mỗi
loại một bản để hệ thống thu về tính toán tổng cộng kiếm được 3300 điểm nữa.

Khẽ liếc giống như dán lấy mình yêu tinh, hắn cảm giác thèm muốn mà không làm
gì được, Liễu Tam nương bề ngoài phóng khoáng câu người, nhưng vẫn còn xử nữ,
muốn đụng đến nàng quả thật cá chạch trơn tuột tay.

Khẽ xoa đầu, mỉm cười lả lướt với nàng: “Tiểu đệ đây hơi đau đầu, không biết
đại tỷ ngươi có thể cho ta mượn dùng đùi đẹp gối ngủ một chút hay sao?”

“Sao lại không được chứ, đã đệ đệ ngươi yêu thích, thiếp thân nào dám từ chối”
Liễu Tam nương nói rồi, khẽ vén vày dài bại lộ đôi đùi đẹp trắng nõn, một kéo
lôi đầu hắn xuống, hai tay dịu dàng vuốt vuốt hắn thái dương, liếc mắt đưa
tình liên tục.

“Đệ đệ thấy sao?”

“Thoải mái!”

“Thoải mái là tốt rồi, lần sau trở lại nhớ đem thêm cho ta vài viên Tẩy tủy
đan là được hahaha”

Ặc! nàng cũng tham lam quá đi…

…………………………………..

Chính giữa sảnh ăn, một bàn có năm sáu người võ lâm, bỗng nhiên ồn ào vì một
câu chuyện.

“ Gần đây xảy ra chuyện lớn ngươi đã nghe gì chưa?” Có tên nhân sĩ khẽ hỏi bên
cạnh đồng bạn.

“Chuyện gì vây?”

“Hừ ngươi đúng là chậm thông tin, nghe bảo Ngân Kiếm sơn trang bị người ta
diệt môn mất rồi!” Bàn bên cạnh có người khinh thường hừ một cái xen lời.

“ Hả cái gì, ngươi nói thật sao?” Bên cạnh vài người giật mình hỏi.

“Còn đi đâu được” Người kia uống một hớp rượu, vuốt cằm tỏ vẻ đắc ý, sau mới
thở dài chậm rãi nói: “Toàn sơn trang hơn 4000 nhân khẩu trong đêm bị giết
sạch không chừa một ai, nghĩ mà thảm thiết a”

Mọi người càng nhao nhao lên, xung quanh mấy bàn khách khứa đang ăn cơm cũng
dừng động tác nghe ngóng tin tức, bởi vì Ngân Kiếm sơn trang bị diệt quả đúng
ngập trời thông báo.To lớn Trần quốc gần 10 ức dân chúng, tính toán có một cái
đỉnh cấp thế lực, ngũ đại nhất lưu thế lực, mà nhị lưu thế lực cũng chỉ xuất
hiện tám cái. Ngân Kiếm sơn trang chính là trong tám nhà nhị lưu người nổi
bật.

Một thế lực bá chủ nhất phương, ghê gớm như thế mà trong đêm bị diệt, ngươi
bảo lớn hay không lớn. Qủa thật là nổ trời. Cho nên đám nhân sĩ giang hồ, cả
ngày chẳng làm việc gì nên hồn thích buôn dưa lê ngay lập tức xì xào bàn tán.

“ Huynh đài biết ai làm không?” Có người vội hỏi

“Ai mà biết, dù sao người cũng chết hết rồi” Người kia hửng hờ trả lời.

Mọi người hừ lạnh xì mũi tiếng quay về bàn tiếp tục ăn, nhưng ai ai đều cảm
giác kinh hãi tột cùng, đến cùng là thế lực nào ra tay tàn nhẫn.

Góc sảnh bên trái bỗng nhiên có người phát biểu: “Ta nghe nói, Ngân Kiếm sơn
trang bị diệt nguyên nhân vì một tấm da dê”

“Một tấm da dê”

“Đúng vậy, hazz chuyện này phải kể đến từ mười chín năm trước, khi đó Bang chủ
Bá Hổ bang hiện tại Vương Bá Hải, Trang chủ Ngân kiếm sơn trang Lưu Hùng cùng
với môn chủ Thanh Phong phái Hoàng Dật Chân đều còn trẻ, có lần kết bạn cùng
nhau lịch luyện giang hồ, vô tình đi lạc vào hầm mộ của một vị cao thủ tiền
bối. Cả ba đều đạt được kỳ ngộ, Vương Bá Hải bắt được môn quyền pháp, Lưu Hùng
bắt được môn kiếm pháp mà Hoàng Dật Chân thì bắt được môn khinh công. Ba môn
võ học này nghe nói đều tương đương cao cấp công pháp, khoáng thế tuyệt luân.”

“ Chẳng trách chẳng trách, ta cứ nghĩ vì sao mười mấy năm trước Bá Hổ bang,
Ngân kiếm sơn trang, Thanh Phong phái đều là tam lưu thế lực, vậy mà nhanh
chóng quật khởi như vậy, thì ra là bắt được khoáng thế tuyệt công.”

“Đúng thế” Có người cảm thán “Cao cấp võ công đây chính là những cái kia đỉnh
cấp thế lực đều phải động tâm bảo vật nha”

“Nhưng điều này thì liên quan gì đến tấm da dê”

“Liên quan chứ sao không liên quan, ba người trong vị tiền bối hầm mộ không
chỉ kỳ ngộ ba môn võ công mà còn tìm được một tấm da dê, tấm da dê đó theo suy
đoán rất có thể ẩn chứa một môn đỉnh cấp nội công bí tịch”

“Đoàng” Mọi người đều giật mình tham lam, vừa nãy nhắc đến cao cấp võ công,
người ta chỉ lòng háo hức mà chưa dám động, nhưng nhắc đến đỉnh cấp nội công
bí tịch, đây chính là đỉnh cấp nội công bí tịch nha, nếu như tu luyện đại
thành sẽ trở thành Đại Tông sư đỉnh cao đại năng, vừa nghĩ đến thôi đã khiến
cơ thể rục rịch.

Mọi người ở đại sảnh đều dừng ăn hướng mắt chú ý về người kể chuyện, thậm chí
ngay cả bên kia góc phải ngoài cửa một vị áo trắng, lưng đeo nhuyễn kiếm đang
uống rượu công tử cũng giật mình liếc mắt qua.

“Ực” Người kia thấy vậy, cười khẽ tiếp tục giảng: “đoán được tấm da dê bất
phàm, ban đầu ba người đánh nhau sống chết tranh cướp nhưng không ai chịu ai,
nên cuối cùng quyết định đem tấm da dê cắt thành ba, cứ một năm một lần cả ba
bên tụ họp với nhau, ghép nhặt cùng tìm hiểu. Cũng từ đó, sau mười mấy năm, Bá
Hổ bang, Ngân kiếm sơn trang, Thanh Phong phái trở nên thân thiết vô cùng. Chỉ
có điều…”

“Điều gì?”

“Hơn một năm trước, Chưởng môn Thanh phong phái Hoàng Dật Chân cùng trang chủ
Ngân kiếm sơn trang không hiểu sao xảy ra xích mích rồi tuyên bố, ân đoạn
nghĩa tuyệt”

“Ân đoạn nghĩa tuyệt…cái này..cái này chẳng phải nói hung thủ tiêu diệt Ngân
kiếm sơn trang là Thanh Phong phái người hay sao?” Có kẻ thốt lên kinh hãi.

“Ây huynh đài không nên đoán bậy, họa từ miệng mà ra”

“A..Tiểu đệ lỡ lời, lỡ lời”

“Thôi mặc kệ, dù sao người chết cũng chết rồi chẳng liên quan gì đến chúng
ta..uống”

“Cạn”

……………………

Đang lúc mọi người say sưa uống rượu, bỗng nhiên từ ngoài cửa chầm chậm bước
vào một cô gái. Thiếu nữ mặc áo vàng nhạt, thân hình mảnh mai, nhưng hai ngọn
núi căng tròn dụ người. Nàng da trắng nõn nà, tay trái cầm kiếm, tay phải mang
nải, khuôn mặt đeo khăn lụa mỏng, chẳng cần nhìn liền biết ngay là một cô gái
xinh đẹp tuyệt thế.

Nàng vừa vào khách điếm, cảm giác mọi người xung quanh đang ngây ngốc nhìn
mình, có chút không ý tứ lui sang bên phải góc bàn trống ngồi xuống, nhẹ gọi:
“Tiểu nhị cho ta một ấm trà”

“Vâng có ngay cô nương”

Chỉ là nàng mới ngồi xuống liền cảm thấy mùi thôi thối từ đâu chui đến, mắt
đặp hơi nhăn mi nhìn sang bàn bên cạnh liền thấy một người đàn ông trung niên,
dáng người thấp bé, quần áo rách rưới, khuôn mặt thô lỗ, đặc biệt bên tai còn
gắn một bông hoa thược dược trông rất quái dị.

Nhìn kỹ thấy y đang đắc ý nghiêng người vừa chòi lỗ tai vừa hát, mà mùi thối
ban nãy phát tra là từ đôi giầy hở mỏm được gác tùy tiện trên ghế.

Trung niên nam tử thấy nàng nhìn qua mình, nhe hàm răng vàng lổm chổm cười
nói:

“Thế nào, có hứng thú với ca ca ta hay sao?’’

Thiếu nữ nhíu mày quay mặt đi không để ý đến hắn.

Chỉ có điều mặt rỗ nam tử vừa thấy nàng nhan sắc liền giật mình kinh động
thiên nhân, nước dãi tràn xuống đứng dậy đi đến cười bỉ ôi:

“Ai nha tiểu muội muội, con nhà ai mà xinh đẹp thế nha, để ca ca ta đây ngứa
ngáy hết cả người”

“Hừ”

“A ui còn không thèm để ý đến ta cơ đấy, tiểu muội muội hay là ngươi cùng ta
đến chỗ không người nghiên cứu một chút nhân sinh triết học được hay không?”

Thiếu nữ có chút không quen khẽ gắt: “Không rảnh”

“Nhưng mà ta rảnh nha haha” Nói xong liền nhẹ nhàng vuốt ve mỹ nữ phất phơ sợi
tóc.

“Bỏ tay” Thiếu nữ phiền chàn vung kiếm muốn đuổi đi hắn.

Đâu biết rằng xấu xỉ nam tử cũng rất nhanh lẹ, một lách liền tránh sang, vừa
oa oa kêu to: “Ai nha tiểu muội muội sẽ đâm người nha, làm ca ca ta đây đau
lòng chết đi được, ừm để ta xem khuôn mặt nàng xinh đẹp thế nào, đâu cần che
chắn suốt ngày như thế”

Nói rồi vung tay lên định túm mất tấm lụa che mặt, thiếu nữ thấy vậy đôi mắt
hàn mang, lạnh giọng định liều mạng: “Ngươi muốn chết”

Chỉ là ngay lúc đó, một thanh kiếm đã đặt ngang cổ tên mặt rỗ, nhìn lại thì ra
chính là bên góc vị áo trắng công tử đang uống rượu nãy giờ. Từ khi thiếu nữ
vừa vào quán hắn đã chú ý đến nàng, nhìn thấy dáng vẻ ấy đã lưu luyến vô cùng,
bây giờ nàng ta gặp nạn sao có thể bỏ lỡ cơ hội thể hiện anh hùng cứu mỹ nhân
đây chứ.

Thế là hắn lập tức chọn đúng thời điểm vung kiếm tương trợ, khuôn mặt chính
nghĩa uy phong lẫm lẫm nói: “Thức thời thì mau tránh xa nàng ra, nếu không,
đừng trách Quân tử kiếm của ta hạ thủ chẳng lưu tình”


Võ Hoàng Hệ Thống - Chương #7