Mua Ngựa Phong Ba


Người đăng: Philete

Đi bộ đến gần trưa, Lý Tông mới thấy cái thứ hai chỗ dừng chân, tên là Cổ Đằng
trấn. Bấy giờ hắn bụng đã đói meo, cả người tê dại, bước vội vào tìm nơi nghỉ
ngơi.

May thay vừa qua cổng đi chừng trăm mét liền gặp ngay một tòa hai tầng nhà
hàng. Lý Tông cười hì hì, vuốt lại tóc tai thẳng tiến bước vào. Thuận tay ném
cho hầu bàn tờ ngân phiếu năm trăm lạng bạc, đập bàn hô rõ to:

“Tiểu nhị, cho một cốc nước lọc năm cái ống hút, à…khụ..khụ...cho bản đại gia
mang hết món ngon ra đây”

Hầu bàn vừa thấy hắn ra tay phóng khoáng, cầm ngân phiếu mà hai tay run run,
mắt sáng như sao vội vàng vâng dạ nhanh chóng chạy khỏi quầy.

“He he” Lý Tông đắc ý, cầm que tăm xỉa răng, lắc quat phớt phớt vô cùng thỏa
mãn. Mình là người có tiền mà, hắn xưa nay chẳng bao giờ bạc đãi bản thân, có
tiền cứ phải mặc đồ đẹp, đi xe ngon, dùng điện thoại xin, à nhầm dùng quạt
xịn, chứ cần gì giả bộ giản dị lương thiện ngụy quân tử làm chi.

Quả nhiên có tiền có khác, quán ăn năng suất nhanh kinh khủng, chưa đầy hai
mươi phút thức ăn đã đầy ắp một bàn. Lý Tông ngửi ngửi hương thơm, không kịp
đợi gắp một miếng thịt bỏ trong miệng nhấm nháp. Quả nhiên rất ngon, thế giới
này không khí sạch sẽ, linh khí sung túc lại chẳng có gì thuốc trừ sau, thuốc
tăng trọng, mọi món ăn toàn từ thiên nhiên nên đều ngon từ thịt ngọt từ xương.

Lại phẩm chút rượu, cũng dễ uống hơn ở Địa cầu nhiều. Phải chi có thêm điếu xì
gà cu ba nữa thì đúng là tuyệt phối.

Hắn ăn như phong quyển tàn vân, chốc lát một bàn đầy ắp thức ăn liền bị quét
sạch, khiến xung quanh khách hàng đều trợn hốc há mồm như xem quái vật.

Ợ! Lý Tông vuốt ve cái bụng, sảng khoái không để ý ánh mắt của những người
xung quanh, lại đập bàn hô: “Tiểu nhị!”

“Đây đây khách quan”

“Ừm ngươi biết trong trấn nơi nào bán ngựa tốt?” Hắn chính đang muốn hỏi mua
con ngựa mà ngồi, chứ từ đây về nhà còn hơn ba trăm km, đi bộ phải mất mấy
ngày, mà hắn cũng chả có sức đi bộ.

“Khách quan ở phía đông trấn Mã thị chuyên buôn ngựa, ngươi đến đó chọn hẳn là
có ngựa tốt”

“Ừm” Lý Tôi cười cười vỗ vai hầu bàn liền rời khỏi quán ăn, đi hướng phía đông
trấn.

“Khách quan đi thong thả”

………………………………………

Được chừng hai mươi phút, thông qua mấy lần hỏi đường, hắn rốt cuộc tìm đến Mã
thị buôn ngựa. Lại bỏ ra giá cao mua một con ngựa đen cao to tuấn tú, vừa định
dùng tư thế đẹp trai nhất cưỡi đi. Chỉ là chưa kịp động tác, phía sau đã nghe
thấy ôm ồm tiếng hô:

“Khoan đã”

Lý Tông nghi hoặc liếc xéo qua, liền thấy từ ngoài cổng, năm tên đàn ông lưng
đeo đao lớn cưỡi ngựa xông vào. Dẫn đầu là một tên cao to hung hăng trung niên
nam tử. Tên này mặt đỏ gay gắt, thái dương nhô cao quả nhiên có bất phàm thân
thủ. Mấy người tỳ ngựa nhảy xuống, đi thẳng đến phía hắn, đằng sau năm con
ngựa bởi vì chạy quá sức mà lập tức đổ rạp phèo bọt mép.

“Tiểu tử, đại gia ta chọn trúng con ngựa của ngươi rồi, thức thời liền tìm con
khác đi” Mặt đỏ nam tử hùng hổ chỉ vào hắn hô lớn.

“Phải rồi, tiểu tử còn đứng đờ ra đó làm gì, mau dắt ngựa đến cho chúng ta
đường chủ” Đằng sau bốn tên nhân vật phụ cũng nhao phụ họa hô lớn hô nhỏ.

“Ặc!” Lý Tông há mồm nửa ngày mới sững sờ nhận ra, mình dĩ nhiên bị cướp ngựa!

Nhìn sang con ngựa đen, lại liếc ngó phách lối đám người, không thể phủ nhận
con ngựa này rất tốt, so với đám còn lại đúng là một trời một vực.

Bên cạnh chủ buôn ngựa thấy hắn vẫn đứng im, vội vàng nói nhỏ: “Khách quan mau
đem ngựa giao cho Hùng đà chủ, rồi ta đưa cho ngươi một con khác, mấy vị này
chính là cao thủ ở Bá Hổ bang chúng ta không chọc nổi đâu”

“Ồ” Lý Tông xem như đã hiểu rõ, thì ra là người của Bá Hổ bang, mẹ nó nói ta
không chọc được các ngươi, thế các ngươi có chọc được ta sao?. Hắn nhìn đám
người, mặc dù không rõ từng người tu vi, nhưng thông qua cách gọi, hắn liền
biết trong đám này chẳng ai đạt Tiên thiên cả, bởi vì đặt ở Bá Hổ bang Tiên
thiên cao thủ hầu hết là cao tầng trưởng lão, mà dạng trước mặt đường chủ,
giỏi lắm cũng chỉ là nửa bước Tiên thiên là cùng. Loại này người, mình dù
không đánh lại cũng có thể chạy, huống chi hắn căn bản đếch cần chạy.

Khóe miệng nhếch lên cười nhạt, âm dương quái khí hỏi: “Các ngươi thật muốn
cướp ngựa của ta”

“Mẹ nó ngươi điếc hả, mau dắt ngựa lại đây, còn nữa cái quạt trong tay cũng
dâng lên, bản đại gia tha ngươi một mạng”

“Đúng, cả cái quạt nữa, nhìn ngươi tiểu bạch kiểm không xứng dùng quạt”

“Đúng đúng mau mang lên”

Oa oa thật đúng chưa nhìn ra, đám con đồ lâu la thế mà ánh mắt không tệ, nhìn
thấy được chiếc quạt của mình bất phàm. Thiết Phiến tốn của hắn 35 điểm tích
phân, bên trong mỗi đầu nan đều có dấu diếm ám khí, uy lực phi phàm, nếu không
cẩn thận Tiên thiên cao thủ cũng phải ăn quả đắng chứ chơi.

Vừa lúc thử nghiệm vài thứ mới học, Lý Tông buông ra dây cương, lời thừa chẳng
thèm nói, liền vận dụng Loa Toàn Cửu Ảnh nhanh chóng phóng hướng về tên đứng
đầu khoảng cách chừng ba mét, vung tay.

“Phiu” Dứt khoát ra chiêu, ám khí từ trong nan quạt lóe sáng một phát liền bắn
trúng đầu tên họ Hùng. Máu tươi tóe loe, gã kia thân hình to lớn đổ sầm xuống
đất.

What?

Mọi người ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thế quái nào vừa cùng nhau hô
to hô nhỏ, liền đánh nhau chưa đánh liền chết rồi. Thất thần 30 giây, bốn tên
lâu la mới sửng sốt kinh hô.

“Ngươi ngươi lại giết Hùng đường chủ, ngươi chết chắc rồi”

“Đúng vậy, ngươi chết chắc rồi, chúng ta thế nhưng là người của Bá Hổ bang…”

………….

Mặc kệ đám người cuồng ngôn, Lý Tông tâm tình đâu để ý, hắn chỉ tập trung đến
vừa rồi âm thanh của Viên Viên:

“Ký chủ giết chết Hậu Thiên chín tầng đối thủ, thu được 90 điểm tích phân”

Thế mà thu được điểm, đây chẳng phái chơi game đánh quái dành EXP hay sao? Hậu
thiên chín tầng là 90 điểm, vậy Tiên thiên chắc là trên một trăm điểm rồi. Nếu
đúng như vậy, chẳng phải nói sau này mình giết đối thủ đều thu được điểm hay
sao?

Ha ha, hắn tâm tình sảng khoái, liếc mắt bốn tên lâu la cảm thấy chúng thật là
đáng yêu quá đi. Nhanh nhanh đến đây, anh phát lương cho các chú haha.

“Xuân Hoa Điệp Lãng”

“Phù phù”

Thiết phiến múa lên, lại hai tên lâu la nữa đi chầu nhà trời, Lý Tông tiêu sái
xuất chiêu vô cùng đẹp mắt, phải nói cái sơ cấp Điệp Lãng Tam Phiến này chiêu
thức uy lực không ra sao, mỗi cái uyển chuyển xinh đẹp như múa, cứ tiếp cận ai
xòe quạt một lần là đứt yết hầu.

Còn lại hai tên lâu la hoảng hồn, vội ném bả đao quay người bỏ chay: “Má ơi
cứu con”

“Yêu quái chạy đi đâu, ăn đại gia thêm một chiêu hahaha” Lý Tông thích ý hô
to, vận dụng Loa Toàn Cửu Ảnh chạy đến, liên tiếp phóng chiêu Xuân Hoa Điệp
Lãng liền giải quyết nốt đối thủ.

Xem xét chiến trường chốc lát, từ bên người Hùng đà chủ nhặt luôn túi đồ, sau
đó chắp quạt tiêu sái xoay mình nhảy lên ngựa, cầm dây cương chầm chậm mà đi,
để lại đằng sau Mã thị ngồi run cầy sấy.

“Nếu sau này Bá Hổ bang người đến, cứ báo tên ta: Đông Nam Á trùm xã hội đen
Nanh Xám Lý Tông là được”

Vứt lại một câu hùng hồn, hắn giục ngựa liền phi như bay, cười ngoác cả mồm
khi nghe tiếng Viên Viên báo cáo:

“Ký chủ giết chết Hậu thiên bảy tầng đối thủ, thu được 70 điểm tích phân”

“Ký chủ giết chết Hậu thiên sáu tầng đối thủ, thu được 60 điểm tích phân”

“Ký chủ giết chết Hậu thiên sáu tầng đối thủ, thu được 60 điểm tích phân”

““Ký chủ giết chết Hậu thiên năm tầng đối thủ, thu được 50 điểm tích phân”

Ha ha,vô địch làm sao tịch mịch, kiếm điểm thật dễ dàng quá đi, Lý Tông hưng
phấn suy nghĩ, tính toán cả số điểm dư thừa hôm qua, tổng cộng hiện tại hắn có
350 điểm tích phân. Nên mua cái gì đây nhỉ, chẳng tìm được đồ vật hắn lắc đầu,
quất ngựa, mồm hát nghêu ngao tiếp tục lên đường.

“Người theo hương hoa mây mù giăng lối

Làn sương khói phôi phai đưa bước ai xa rồi

Đơn côi mình ta vấn vương hồi ức trong men say chiều mưa buồn !

Ngăn giọt lệ ngừng khiến khoé mi sầu bi……”


Võ Hoàng Hệ Thống - Chương #6