Trả Ân Tình


Người đăng: lacduyen201

Một năm trôi qua, ở dưới Thiên âm cốc không còn có những cây đại thụ vừa ý để
cho chàng luyện nội công nữa. Vân Linh quyết định dùng khinh công bay lên cao,
vượt khỏi Thiên âm cốc để tìm kiếm các cây đại thụ khác để tiếp tục tu luyện
nội công.
Với trình độ hiện tại, việc bay lên và hạ xuống Thiên âm cốc không còn là vấn
đề đối với chàng. Ngày nọ, như thường lệ Vân Linh bay lên khỏi Âm thiên cốc
rồi đến ngồi luyện nội công trong một khu rừng đại thụ cách Âm thiên cốc gần
100 trượng. Đang khi hút linh khí của cây đại thụ thì bên tai chàng chợt nghe
từ đằng xa vọng lại tiếng kêu cứu.
Vân Linh kinh ngạc vì người kêu cứu lại cứ gọi danh xưng của sư phụ chàng. Qua
chất giọng kêu cứu, chàng đoán đó là một nữ nhân còn trẻ.
Chỉ qua vài bước nhảy chàng đã đến nơi hiện trường. Ẩn mình trên ngọn cây
chàng nhận thấy dưới đất đang có một bọn 5 người, trong đó 4 gã đàn ông tay
cầm đao đang bao vây một người con gái độ chừng 25 tuổi.
Thiếu nữ mặc một bộ y phục màu lam, tóc xỏa dài xuống vai, tay cầm một thanh
trường kiếm. Khuôn mặt nàng tái xanh, trên vai đang có vết máu. Thiếu nữ đứng
tựa lưng vào thân cây to, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm đường
chạy trốn.
– Ha … ha … ha… – một gã cầm đao vừa tiến lại gần thiếu nữ vừa cất tiếng cười
khoái trá:
– Nương tử, nàng trốn chạy làm gì. Bọn ta nhất định không giết một người đẹp
như nàng đâu mà sợ.
– Đạo tặc. Ngươi không được tiến lại đây, nếu không ta sẽ cho ngươi chết không
có đất chôn.
– Hừ ! Ngươi dám đe doạ ta sao.
Gã cầm đao chưa dứt lời đã nhảy bổ lại vung đao chém ngang người thiếu nữ.
Thiếu nữ vội đưa kiếm lên đỡ, trong khi đó 3 gã còn lại cũng nhất tề xông lên.
Một mình thiếu nữ chống trả lại sự tấn công của cả 4 tên hung tặc thì làm sao
mà cự được. Vốn dĩ nàng lại quá mệt sau một cuộc chạy trốn vất vả 3 ngày liền.
Thiếu nữ bị tấn công dồn dập nên tay chân luống cuống lên lộ ra vô số sơ hỡ.
Một tên trong bọn liền tận dụng cơ hội điểm ngay huyệt đạo nàng.
Thiếu nữ ngã lăn xuống đất. 4 tên hung tặc liền xông tới, vồ lấy nàng rồi cởi
bỏ y phục định hãm hiếp.
Tội nghiệp cho một thân thiếu nữ sắp bị đắm nguyệt trầm châu dưới sự dầy vò
của hung tặc. Nàng vẫn còn tỉnh táo, nhận thấy y phục của mình bị lột dần ra
thì cuống quýt cả lên. Đến khi đôi gò bồng đảo của nàng sắp bị lột ra thì nàng
uất ức rú lên một tiếng rồi ngất lịm.
Vân Linh lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng như vậy thì nổi giận, liền vung
một chưởng xuống đầu 4 gã hung tặc. Chưởng lực của chàng nhanh không thể tả mà
vô thanh vô sắc. 4 gã hung tặc chỉ cảm thấy một làn gió nhẹ thổi xuống đầu
chúng rồi cả bốn tên ngã lăn ra chết tức khắc.
Có thể nói đây là lần đầu tiên sau bao ngày luyện tập chàng mới đem ra ứng
dụng. Vân Linh không khỏi kinh ngạc vì sự lợi hại của nó. Có thể nói môn võ
công Vô hình chưởng của chàng sáng tạo ra thật quả kinh người. Kẻ bị giết kinh
mạch đứt đoạn mà không hề chảy một giọt máu nào.
Vân Linh nhẹ nhàng nhảy xuống đất, đến bên cạnh thiếu nữ thì thấy khuôn mặt
nàng tuyệt đẹp, thân hình lõa lồ, chỉ còn một ít vải che mấy chỗ kín đáo nhất
của người con gái. Phần còn lại lộ lộ hiện ra với làn da trắng như tuyết, vô
cùng khuyến rũ.
Vân Linh đỏ mặt vội quay đi. Cánh tay tả của chàng quơ nhẹ đã tạo nên một làn
gió xoáy cuốn y phục của người thiếu nữ đắp lên mình nàng.
Vân Linh tung người nhảy một bước dài, cách xa người thiếu nữ. Chàng sực nhớ
chưa giải huyệt đạo cho nàng nên quay người lại búng một ngọn chỉ phong để
giải huyệt. Chợt chàng phát hiện bên cạnh người thiếu nữ có một chiếc vòng nhỏ
nhắn, sáng lấp lánh. Vân Linh giật mình vì chàng nhận thấy chiếc vòng này
không khác gì với chiếc vòng của chàng cách đây mấy năm về trước. Chàng nổi
tính hiếu kỳ liền phất tay áo thu chiếc vòng nọ vào tay. Sau khi kiểm tra cẩn
thận, Vân Linh không còn nghi ngờ gì nữa. Chàng đoán chắc nàng thiếu nữ này
đến nơi đây chính là để tìm sư phụ mình. Vân Linh nhớ lại lời trăn trối của sư
phụ trước lúc lâm chung. Chàng quyết định thay mặt sư phụ giải quyết mối ân
tình này.
Suy nghĩ một lúc, Vân Linh xoay người quay đúng một vòng. Chàng giơ tay lên
vuốt mặt, tức thì đã biến thành một ông già gần 60,70 chục tuổi. Hình dung của
chàng biến ra hiện giờ thật chẳng khác nào sư phụ của chàng sống dậy vậy. Qủa
thật không thể nào tưởng tượng ra được.
Vân Linh bước ra xa mấy bước rồi búng người nhẹ nhàng lên một thân cây ở cách
đấy hơn 10 trượng. Chàng lấy từ trong người ra một bình ngọc nhỏ, mở nắp lấy
ra 1 viên thuốc màu trắng như sữa. Mùi thuốc bay ra thơm ngát. Chàng búng viên
thuốc về phía người thiếu nữ. Lạ thay viên thuốc bỗng chốc tan ra như những
hạt bụi phủ xuống mặt người thiếu nữ. Thiếu nữ khẽ cựa mình rồi nhanh chóng
ngồi dậy. Ban đầu nàng giật mình khi nhận thấy bốn xác chết của bọn hung tặc
nằm rải rác xung quanh mình. Rồi nàng hoảng hốt ôm vội mớ y phục vào người.
May sao, ngoài ngoại y bị cởi ra, còn thì bản thân nàng không hề bị xâm hại
gì. Thiếu nữ vội vã mặc lại y phục rồi đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Vân Linh thấy lúc này đã đúng thời cơ liền giả giọng sư phụ hỏi:
– Cô nương là ai ? Chiếc vòng này có phải của cô không?
– Đúng. Sao ông lại lấy của tôi. Mau trả lại cho tôi.
– Chiếc vòng này đối với cô quan hệ thế nào?
– Đây là kỷ vật của mẹ tôi. Ông mau đưa lại cho tôi.
– Hì. Cô mang vòng này đến đây làm gì?
Nghe chàng hỏi nhiều quá, lam y thiếu nữ trở nên bực bội. Nàng muốn lấy lại
chiếc vòng nhưng không biết làm thế nào nên mặt mày cau có.
Vân Linh nhìn khuôn mặt của thiếu nữ liền đoán ra mọi sự. Chàng giả vờ bật lên
tiếng cười khanh khách rồi nói:
– Nếu như ngươi không nói rõ thì ta đi đây.
Thân hình Vân Linh vừa nói xong đã biến mất. Lam y thiếu nữ thất kinh kêu lớn:
– Lão tiền bối. Ông đi đâu mất rồi. Mau trả chiếc vòng lại cho tôi.
– Hi! Ngươi mau nói rõ. Ngươi đến đây làm gì ? Nếu không ta không trả lại vòng
cho ngươi nữa.
Lam y thiếu nữ chỉ nghe thấy giọng nói mà không thấy hình dáng của ông già nọ
đâu. Nàng quay đầu nhìn dáo dác xung quanh nhưng tuyệt nhiên không phát hiện
ra ai cả.
– Tiền bối. Tiểu nữ muốn đến đây gặp 1 người. Người đó là Hoạt thiên tà. Xin
hỏi tiền bối có biết ông ấy ở đâu không?
– Ta chính là Hoạt thiên tà đây.
Vừa nói, Vân Linh hạ xuống gần ngay bên lam y thiếu nữ. Chàng đoán không sai
thiếu nữ này đến đây là để tìm sư phụ mình.
Thiếu nữ kinh ngạc tròn mắt:
– Ô! Thế ra tiền bối chính là Hoạt thiên tà lão nhân đã lừng danh hơn 40 mươi
năm trước sao ? Tiểu nữ tìm mãi, không ngờ lại gặp được tiền bối ở đây. Xin
người hãy nhận của tiểu nữ 1 lạy.
Vân Linh phất nhẹ cánh tay không cho thiếu nữ quỳ lạy rồi nói:
– Ngươi nói xem. Ngươi muốn điều gì?
– Tiểu nữ muốn được học võ công của tiền bối.
– Nhưng võ công của ta không dễ học. Phải mất nhiều công phu. Liệu ngươi có đủ
sức hay không?
– Tiểu nữ nhất quyết. Xin tiền bối cứ dạy bảo.
– Thôi được. Nếu ngươi đã có ý như vậy thì cứ theo ta. Nhưng ta phải nói trước
với ngươi một điều. Ta chỉ dạy võ công cho ngươi trong 2 năm mà thôi. Sau đó,
ngươi buộc phải rời khỏi nơi này, không được ở lại.
– Dạ! Tiểu nữ xin tuân lệnh.
Vân Linh dẫn lam y thiếu nữ đến trước vách núi của Âm thiên cốc. Từ trên nhìn
xuống. Âm thiên cốc tối âm u khiến người ta phải rùng mình.
Vân Linh nói:
– Bây giờ ta xuống dưới đó trước. Một khắc sau ngươi mới được nhảy xuống theo
ta.
Nói rồi chàng nhẹ nhàng tung ngươi rơi xuống vực. Thiếu nữ thất kinh khi trông
thấy điều đó. Nàng tròn mắt nhìn xuống dưới cốc, nhưng không sao trông thấy
điều gì cả.


Vô Hình Thần Công - Chương #4