Bạch Ngọc Trân


Người đăng: lacduyen201

Một khắc trôi qua, Lam y thiếu nữ vẫn đứng trên vách núi. Nàng sợ hãi không
dám nhảy xuống dưới cốc vì sợ khi rơi xuống sẽ tan thây nát thịt.
Ở bên dưới Vân Linh chờ đợi lâu quá cũng bắt đầu lo lắng. Chàng định tung
người bay lên thì chợt nhận thấy không khí phía trên xao động, rồi một bóng
người từ phía trên rơi xuống vùn vụt. Vân Linh tức thì vung 2 tay lên quá đầu.
Một luồng âm công bay lên cuốn lấy người thiếu nữ từ từ đặt xuống.
Lam y thiếu nữ mặt mày tái xanh. Nàng sợ đến nỗi không sao đứng vững được phải
ngồi bệt xuống đất.
Vân Linh trong lòng đã có chủ ý. Chàng bước chân vào động rồi ngồi kiết già
trên một bồ đoàn.
Một lúc sau Lam y thiếu nữ rụt rè bước vào. Vân Linh nói:
– Cô nương hãy ngồi xuống kia. Bây giờ cô hãy nói xem. Cô tên là gì ?
– Tiểu nữ là Bạch ngọc Trân. Giang hồ thường gọi tiểu nữ là Bạch ngọc tiên tử.
– Thế tại sao cô định học võ công của lão phu. Lúc trước cô đã có vòng ngọc
sao không đến ngay nơi này mà bây giờ mới đến?
– Bẩm tiền bối. Thực ra chiếc vòng này mẫu thân tiểu nữ chỉ mới đưa cho tiểu
nữ cách đây 1 tháng. Chỉ vì gia cảnh có biến nên tiểu nữ mới phải lặn lội
đường xa đến đây.
Lam y thiếu nữ nói rồi, nước mắt chảy ra, đôi vai nhỏ run rẩy. Hẳn nhiên trong
lòng nàng đang chất chứa một sự đau khổ cùng cực.
Vân Linh nhìn thấy như vậy, cũng không hỏi thêm nữa. Chàng đưa tay chỉ vào
thạch động rồi nói:
– Bạch cô nương hãy sang bên kia nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe. Ngày mai chúng ta
sẽ bắt đầu đầu học võ công.
– Xin Hoạt tiền bối cho biết. 4 xác chết bên cạnh tiểu nữ lúc nãy là do tiền
bối ra tay phải không?
Vân Linh gật đầu. Chàng không muốn nói nhiều nữa nên giả đò nhắm mắt nhập
định.

Hai năm sau. Võ công của Bạch ngọc Trân đã tiến bộ rất nhiều. Sáng sáng, nàng
thường ra khu đất trống ở bên ngoài thạch động để luyện võ. Vân Linh cũng cảm
thấy thoái mái hơn khi còn ở một mình. Mọi việc nấu nướng, chuẩn bị thức ăn
đều do 1 tay Bạch Ngọc Trân lo liệu. Có điều chàng cảm thấy khó chịu là phải
che dấu thân phận thật của mình trước một người thiếu nữ rất khôn ngoan.
Để không bị phát hiện ra, Vân Linh thường bế môn trong thạch động. Chỉ vào
buổi sáng chàng mới ra ngoài để truyền dạy võ công cho Bạch Ngọc Trân mà thôi.
Bạch Ngọc Trân học võ công ngày càng tiến bộ. Nàng lấy làm hứng khởi và rất
kính phục tài năng võ học của sư phụ. Đã từng lăn lộn giang hồ hơn 2 năm và
cũng có đôi chút tiếng tăm. Gìơ đây học thêm võ công nàng mới thấy được trình
độ võ học trước kia của nàng thật là kém cỏi. Tuy nhiên, cách đối xử của vị sư
phụ nàng không khỏi khiến nàng ấm ức. Rõ ràng rất quan tâm dạy võ cho nàng.
Nhưng ngoài chuyện này ra rất ít khi nàng có cơ hội chuyện trò thêm với sư
phụ. Sáng nay thấy sư phụ sắp sửa đi ra khỏi cốc. Nàng vội chạy lại níu áo sư
phụ, nói:
– Sư phụ! Đồ nhi muốn theo sư phụ ra ngoài.
Vân Linh bối rối trong lòng, không biết phải làm sao trước sự nũng nịu trẻ con
của nữ đệ tử. Chàng vốn chỉ giả dạng sư phụ nên không biết làm sao trước sự
đòi hỏi của người thiếu nữ.
Bạch Ngọc Trân đã có kinh nghiệm. Nàng biết nếu cứ đòi hỏi cho kỳ cùng thì sư
phụ thế nào cũng ưng thuận. Vì nàng biết sư phụ không bao giờ từ chối nàng
điều gì.
Qủa đúng như thế. Vân Linh cuối cùng cũng đồng ý. Bạch Ngọc Trân nắm lấy tay
sư phụ. Dựa vào điểm tựa này, cả thân mình nàng như đằng vân giá vũ bay bỗng
lên trên vách núi.
Hai người đứng trên vách núi, nhìn ra phía xa. Chợt nhiên có tiếng người kêu
la từ xa vọng lại. Rồi có tiếng quát tháo lẫn tiếng vũ khí chạm nhau rất kịch
liệt. Bạch Ngọc Trân vội nói:
– Để đồ nhi ra đó một lúc.
Nàng vừa nói liền tung người phi thân thẳng về phía có tiếng đánh nhau. Vân
Linh không sao cản lại kịp, đành thở dài nghĩ thầm:
– Cô nương này quả là hiếu động và tinh ranh. May mà cũng đã đến hạn kỳ 2 năm
rồi. Chừng 1 tháng nữa coi như ta đã hoàn thành lời hứa với ân sư. Âu cũng là
điều may cho ta.


Vô Hình Thần Công - Chương #5